Hai ngày sau, Kim chủ Hoàn Nhan Thịnh ban yến tại cấm cung, lệnh cho trữ tử của Thái Tổ và con trai trưởng của mình Tông Bàn tham dự, nói là để tẩy trần cho Tông Tuyển mới hồi kinh.
Tông Tuyển tiến vào Càn Nguyên điện, phát hiện ngoài ngự tọa trên cao thì các ghế ngồi khác đều được xếp thành một vòng tròn. "Hoàn ẩm" là tập tục lâu đời của người Nữ Chân, thường ngồi quây quần uống rượu sau các cuộc săn bắn tập thể, để thể hiện sự không phân biệt vai vế. Từ sau khi tiêu diệt được Liêu và Tống, yến tiệc trong cung cũng dần dần học theo Liêu Tống, trở nên có định chế, khi vua ban yến đa phần không cần dùng phương thức hoàn ẩm, mà sắp xếp hôm nay lại là ngoại lệ.
Thấy các huynh đệ đã gần tới đông đủ, Tông Tuyển liền cùng bọn họ chào hỏi, sau đó chọn đại một chỗ ngồi xuống.
Lại chờ một lát, Hoàn Nhan Thịnh từ ngoài điện tiến vào, cùng một nữ tử an tọa, tiếp nhận lễ bái của chúng nhân.
Nghi lễ kết thúc quay về chỗ ngồi, Tông Tuyển ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua vị quân chủ trên ngự tọa và nữ tử đang ngồi cạnh ông, đột nhiên có chút kinh ngạc.
Ngoại trừ việc bóng đêm của tuổi già không thể tránh khỏi ngày càng lưu dấu ấn đậm nét trên thân thể, Hoàn Nhan Thịnh vẫn giống với dáng vẻ trong trí nhớ Tông Tuyển. Khiến y chú ý là cô gái lạ mặt kia.
Trên thực thế, các nam tử trong bữa tiệc đều có một khoảnh khắc bị mờ mắt. Vốn tưởng là viên đá quý màu tím nhạt đeo trên trán nàng phát ra ánh sáng, chớp mắt nhìn kĩ, mới nhận ra cội nguồn đích thực của sự uy hiếp là dung mạo kinh diễm của nàng. Áo tím váy trắng, vòng ngọc đá quý, những phục sức bình thường của Kim quốc mặc lên người nàng lại biến thành muôn phần rực rỡ. Mà nàng chỉ lặng lẽ ngồi bên Lang chủ, điềm đạm trong trẻo như sương mai. So với Lang chủ ngày một thô lậu, nàng lại giống như một đóa đan chi bừng nở trên thân gỗ.
Cảm nhận được sự kinh ngạc khó nén của chúng nhân, Hoàn Nhan Thịnh vô cùng đắc ý, một tay vòng qua ôm chặt lấy nàng, mỉm cười giới thiệu: "Đây là phi tử mà ta mới nạp, là cháu gái của Ngô vương triều Tống ngày trước, con gái của Tấn Khang quận vương, Triệu Cát đích thân hạ chỉ phong làm Thục Huệ tông cơ, Triệu Ngọc Tương."
Ngọc Tương nhẹ nhàng giãy giụa, thẳng lưng ngồi dậy, sóng mắt ẩn hiện chút oán trách dỗi hờn, khiến Hoàn Nhan Thịnh lập tức vui vẻ cười phá lên. Chúng nhân cũng liên tiếp chúc mừng, Hoàn Nhan Thịnh lại càng không nén được hài lòng, Ngọc Tương cũng mỉm cười theo. Nụ cười kia mờ ảo như mây khói, nhàn nhạt mà vũ mị.
"Ngọc Tương," Hoàn Nhan Thịnh quay sang nói với nàng: "Hôm nay trẫm ban yến tẩy trần cho Bát thái tử, các vị hoàng tử thái tử đều đang ngồi quây quần ở đây, nàng có thể nhận ra Tông Tuyển chăng?"
Người hầu đứng một bên phiên dịch lại lời Lang chủ vừa nói cho nàng nghe. Nàng ta nghe xong liền cười nhạt: "Thần thiếp trước nay chưa từng gặp Bát thái tử, cũng không biết tuổi tác dung mạo Bát thái tử ra sao. Nếu Lang chủ không bổ sung thêm dấu hiệu, vậy chính là làm khó thần thiếp rồi."
Hoàn Nhan Thịnh cười nói: "Tông Tuyển tinh thông văn hóa chữ viết của người Hán, ngày thường ăn mặc cũng có chút khác với người Nữ Chân, con người lại càng anh tuấn hiên ngang, nàng chỉ cần tìm ai nhìn hợp mắt là đúng rồi."
Ngọc Tương nghe xong gật đầu, sau đó xoay người nâng mắt đảo một vòng xung quanh điện, tỉ mỉ quan sát từng nam tử đang ngồi. Khi ánh mắt rơi xuống người Tông Tuyển, có một khoảnh khắc thoáng ngừng lại, thế nhưng cũng chỉ khiến một mình Tông Tuyển cảm nhận được điều đó. Nàng rất nhanh đã dời mắt, thản nhiên tiếp tục quan sát những người còn lại, sau đó quay sang rũ mắt nói với Hoàn Nhan Thịnh: "Xin Lang chủ thứ tội thần thiếp ngu dốt, quả thực thần thiếp không thể nhận ra ai là Bát thái tử."
Hoàn Nhan Thịnh kinh ngạc nói: "Thực sự nhìn không ra? Vậy nàng hãy chọn người nhìn thuận mắt nhất đi!"
Ngọc Tương mỉm cười nói: "Nếu theo thần thiếp nhìn, người thuận mắt nhất dĩ nhiên là Lang chủ, những người khác tướng mạo thế nào đối với thần thiếp kì thực đều vậy, không hề có sự khác biệt, bởi thế quả thực không phân biệt được ra ai là Bát thái tử."
Nàng ta nói tiếng Hán, Tông Tuyển chưa cần thông sự phiên dịch đã hiểu được trước Hoàn Nhan Thịnh, cười thầm một tiếng. Thủ đoạn nịnh hót của nàng ta kì thực không quá mức cao siêu, thế nhưng đối với Hoàn Nhan Thịnh, chút tâm cơ này là đủ rồi. Y chỉ hơi hiếu kì về thái độ bình thản và mục đích của nàng ta. Đều là nữ tử bị bắt về phương Bắc, Nhu Phúc ngoan cường phản kháng, Mậu Đức cắn răng chấp nhận. Mà Ngọc Tương này, dường như lại rất thản nhiên chấp nhận số phận phải nhục nhã hầu hạ kẻ thù của mình, khuôn mặt không chút thần sắc đau đớn sầu muộn nào, thậm chí còn đang chủ động nghênh đón, khéo léo tranh sủng.
Lời nàng ta nói quả nhiên khiến Hoàn Nhan Thịnh ha ha cười lớn, kéo lấy eo nàng ghé đầu thì thầm gì đó vào tai. Nàng ta cũng nghe hiểu, khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ nâng chiếc quạt tròn trong tay khẽ vỗ lên người ông, Hoàn Nhan Thịnh lại càng cười sảng khoái.
Một lúc sau, Hoàn Nhan Thịnh mới thu lại tiếng cười, chỉ cho Ngọc Tương biết Tông Tuyển. Tông Tuyển đứng dậy vòng tay hành lễ với Ngọc tương, Ngọc Tương cũng đứng lên khẽ cúi người. Sau khi hai người lần lượt ngồi xuống, Hoàn Nhan Thịnh lại hỏi qua Tông Tuyển về tình hình gần đây và Hạt Tô Quán, song không nhắc tới Tông Vọng, sau đó lại nâng ly cùng chúng nhân uống rượu.
Bàn tiệc ngổn ngang, chẳng bao lâu sau cả chủ và khách đã uống chừng mười tuần rượu. Lúc này Hoàn Nhan Thịnh đột nhiên tuyên bố: "Lần này ngoài khoản đãi tiệc rượu trẫm còn có lễ vật khác tặng cho các khanh." Sau đó vỗ tay, lập tức có cung nữ dẫn hơn 30 nữ tử tiến vào, tuổi tác chừng mười lăm, mười sáu, búi tóc cài lông, mặc trang phục gấm mùa Xuân, là cách ăn vận của thiếu nữ Kim quốc. Thế nhưng ai nấy đều mắt mày thanh lệ, thân hình mảnh mai, rõ ràng là con gái tới từ Nam triều.
"Các nàng đều là đế cơ, tông cơ Nam triều, là con gái của Hoàng đế, vương gia, là xử nữ chưa từng cưới gả. Vốn Tông Vọng và Tông Hàn có ý muốn dâng lên cho trẫm để sung vào hậu cung, thế nhưng trẫm thấy chúng khanh nhiều năm vất vả vì nước, lập nhiều công lao to lớn, cuộc Nam chinh lần này thắng lợi cũng nên ban thưởng. Bởi thế liền quyết định phân bọn họ cho các khanh, mỗi vị ái khanh được bốn người, một đế cơ, ba tông cơ." Hoàn Nhan Thịnh nói, sau đó quay về phía nội thị ra hiệu, nội thị liền cho các đế cơ tông cơ xếp thành từng hàng đứng trong đại điện. Bàn tiệc dần dần sôi động lên, ai nấy đều suồng sã đánh giá các nữ tử trong điện, xôn xao bàn tán cười đùa.
Tông Tuyển nhàn nhạt quét mắt, thoáng cái đã nhận ra Nhu Phúc bên trong. Vẫn một khuôn mặt quật cường, mím môi đứng đó, nàng hung hăng trừng mắt với tất cả những ai nhìn chằm chằm mình.
Nội thị mở một cuộn chiếu thư ra, lần lượt đọc lên thân phận và họ tên của các đế cơ, tông cơ được phân phát ban thưởng cho mỗi tông thất. Tông Tuyển chậm rãi uống rượu, bình tĩnh chờ đợi.
"Ban cho Bát thái tử Tông Tuyển..." Nghe thấy tên của mình, Tông Tuyển tạm thời đặt ly rượu xuống, nín thở nhìn nội thị, đợi y tuyên bố ai sẽ là cô gái thuộc về mình.
"Ninh Phúc đế cơ Triệu Xuyên Châu..."
Nụ cười bên khóe môi Tông Tuyển tắt lịm, sao lại là nàng ta? Lúc này y mới sự nhớ ra tìm kiếm bóng dáng Ninh Phúc trong chúng nữ tử, không nghe nội thị tuyên bố tiếp tên của các tông cơ còn lại.
Ninh Phúc quả nhiên cũng có trong điện. Giữa chúng tỷ muội, nhan sắc của nàng không hề nổi bật, hơn nữa còn gầy yếu khác thường, dáng vẻ mong manh như sắp sửa bị gió cuốn bay không thu hút nổi bao nhiêu ánh nhìn. Nàng giống như một chiếc bóng đơn độc, lặng lẽ đứng trong góc khuất.
Đã phân chia xong cho các con trai của Thái Tổ mà vẫn chưa nghe thấy tên Nhu Phúc đâu. Sẽ không ai bỏ lỡ vẻ đẹp của nàng. Mặc dù tuổi tác còn hơi nhỏ, vóc dáng nhỏ nhắn, thế nhưng đứng giữa chúng nữ tử, nàng vẫn như một đóa hoa mọc giữa bãi sậy. Tông Tuyển đột nhiên có một dự cảm không lành, ánh mắt chuyển về hướng đại hoàng tử Tông Bàn.
Không ngoài dự liệu, đế cơ được ban cho Tông Bàn quả nhiên là Nhu Phúc. Trước đó Tông Bàn đã một mực lăm lăm nhìn Nhu Phúc, giống như đây là kết quả sớm biết trước. Vừa đợi nội thị đọc tên của nàng, y đã không chờ nổi đứng phắt dậy đi thẳng tới chỗ Nhu Phúc, vươn tay kéo nàng lại gần, tươi cười nói: "Ra uống rượu với ta."
Nhu Phúc cau mày hất mạnh tay y ra, lùi về sau mấy bước. Tông Bàn mỉm cười toan tiến tới tiếp tục lôi kéo, bất ngờ nghe thấy có người ngồi bên lạnh lùng sẵng giọng: "Gượm đã."
Tông Bàn kinh ngạc quay sang nhìn, thấy người nói chuyện là Tông Tuyển đang chậm rãi đứng lên.
Tông Tuyển đi tới trước mặt Tông Bàn, khoanh tay đứng đó, nói với hắn ta: "Tông Bàn, có thể chọn người khác được không?"
Tông Bàn liếc y một cái, không vui nói: "Vì sao?"
Tông Tuyển thản nhiên đáp: "Vì nàng là nữ nhân của ta."
Cả bàn tiệc xôn xao. Tông Bàn thoáng ngây ra, tiếp đó liền tức giận: "Nói càn! Bọn họ đều là những xử nữ được hai nguyên soái lưu tâm bảo vệ, sao có thể biến thành nữ nhân của ngươi được chứ?"
Tông Tuyển cười nhạt trả lời: "Lúc theo quân tới dựng trại ở Lưu Gia Tự ta từng vô tình gặp cô gái này. Bởi lúc ấy có rất nhiều cung quyến vào trại, ta không nhận mặt được tất cả mọi người, cũng không biết nàng là đế cơ, tối hôm ấy uống quá chén mấy ly, thấy nhan sắc nàng không tệ bèn kéo vào trướng ngủ cùng. Sau đó Dã Lợi tặng túi thơm cho nàng, Quốc tướng và nhị ca tìm nàng hỏi chuyện, khi ấy ta mới biết thân phận của nàng. Hối hận cũng không kịp nữa, lại không dám đem việc này báo cho hai nguyên soái, ta chỉ đành tạm thời chưa nhắc đến, định bụng sau khi hồi kinh sẽ thỉnh tội với Lang chủ sau, đồng thời xin ngài chính thức ban nàng cho ta, không ngờ hôm nay lại gặp nàng ở đây. Nàng đã từng hầu hạ ta, ta nói nàng là nữ nhân của mình hẳn không sai."
Tông Bàn trừng mắt: "Ngươi nói nàng đã..."
"Phải." Tông Tuyển thừa nhận, "Ta quả thực không dám giấu giếm đại hoàng tử, để huynh vô tình nhận về nữ tử đã từng hầu hạ ta. Bởi thế xin huynh hãy lượng thứ, nhường lại nàng cho ta."
Nhu Phúc không hiểu tiếng Nữ Chân, không biết bọn họ đang nói gì. Thấy dáng vẻ bọn họ giống như đang tranh chấp bèn cau mày chăm chú quan sát. Giữa lúc quay đầu, Tông Bàn trông thấy ánh mắt nàng nhìn Tông Tuyển không hề có chút xấu hổ nào, bèn sinh nghi ngờ, cười lạnh nói với Tông Tuyển: "Ngươi nói thế nào thì là thế đấy ư? Sao không nói tất cả các đế cơ ở đây ngươi đều chạm vào rồi, xin Lang chủ ban hết cho ngươi."
"Xem ra Tông Bàn nếu không nghe nàng đích thân thừa nhận thì sẽ không tin rồi." Tông Tuyển cũng không hoang mang, xoay người lại nói với Cao Khánh Duệ đang đứng chờ hầu hạ: "Tiên sinh hiểu tiếng Hán, xin hãy hỏi Nhu Phúc đế cơ trước tất cả mọi người, có phải ta đã từng mạo phạm nàng ở quân doanh Lưu Gia Tự hay không."
Cao Khánh Duệ đứng lên xin chỉ thị của Hoàn Nhan Thịnh. Hoàn Nhan Thịnh gật đầu, Cao Khánh Duệ liền đi tới dịch lời Tông Tuyển sang tiếng Hán hỏi Nhu Phúc xem có đúng Tông Tuyển đã từng mạo phạm nàng không.
Tức thì khuôn mặt Nhu Phúc đỏ lựng lên, rõ ràng là bởi nhớ lại việc Tông Tuyển xé áo mình đêm lửa cháy đó. Vừa xấu hổ vừa tức giận, liếc mắt trông thấy Tông Tuyển đang trêu chọc nhìn mình mỉm cười, hỏa khí không cách nào khống chế nổi xông thẳng lên não. Nàng cắn môi quẫn bách hôi lâu, sau cùng đột ngột trỏ vào Tông Tuyển mắng: "Phải, tên nam nhân này đã từng vô lễ với ta ở Lưu Gia Tự, các người mau giết hắn đi!"
Ý cười trên khóe môi Tông Tuyển càng sâu. Nàng biết hậu quả của việc người Kim vấy bẩn đế cơ, hi vọng lần này cũng sẽ mang tới họa sát thân cho y giống như lần trước cung cấp lời khai về Dã Lợi, song lại không biết câu trả lời của nàng chính là thứ y đang mong muốn.
Cao Khánh Duệ dịch lại lời của nàng cho chúng nhân nghe. Tông Bàn ngây ra, buột miệng hỏi: "Vô lễ? Vô lễ thế nào?"
Tông Tuyển nở nụ cười đảo mắt một vòng nhìn những người còn lại: "Các huynh nói xem, còn có thể vô lễ thế nào?"
Chúng nhân nghe vậy cười ầm lên, nghe lời Tông Tuyển úp mở đều nghĩ theo một hướng, ánh mắt trêu chọc ái muội đổ dồn về phía Nhu Phúc.
Nhu Phúc thấy sau khi mình nói ra câu kia Tông Tuyển không gấp rút biện giải, ngược lại còn cười xán lạn hơn. Chúng nhân hình như cũng không cảm thấy y đã phạm phải tội lỗi lớn gì, ngoại trừ Tông Bàn và Hoàn Nhan Thịnh ra thì tất cả đều đang hùa theo cười cùng y. Nàng nghĩ mãi không hiểu, chớp chớp mắt, càng cảm thấy quẫn bách hơn.
"Cho dù nàng là nữ nhân của ngươi thì sao chứ, hôm nay Phụ hoàng đã ban nàng cho ta, ta nhất định phải có được nàng!" Tông Bàn đột nhiên lại ngang ngạnh nói, xông lên toan muốn đoạt lấy Nhu Phúc. Tông Tuyển cau mày đứng chắn trước mặt nàng, Tông Bàn càng tức giận hơn, lập tức nắm tay thành quyền chuẩn bị lao vào chiến đấu. Đại thái tử Tông Cán và Tứ thái tử Tông Bật ngồi gần đó trông thấy tình hình căng thẳng bèn vội vã đứng lên giữ Tông Bàn lại lựa lời khuyên nhủ.
"Tông Bàn," Lúc này, Hoàn Nhan Thịnh vẫn luôn lạnh nhạt quan sát tất cả cuối cùng cũng lên tiếng, không giận mà tự uy, "Vì một nữ nhân cỏn con mà mất bình tĩnh thế này, còn ra thể thống gì! Con khăng khăng đòi nữ nhân đã từng hầu hạ Tông Tuyển, rất vinh dự sao? Không được phép làm loạn nữa, ta ban cho con một đứa khác!"
Tông Bàn nghe vậy không dám tiếp tục tranh chấp nữa, song rốt cuộc vẫn khó lòng cam chịu, bước vài bước quay lại chỗ ngồi, nhấc vò rượu lên ồng ộc đổ đầy bát, ngửa cổ uống cạn, lại ném mạnh bát xuống mặt sàn.
"Bát thái tử," Ngọc Tương ngồi cạnh Hoàn Nhan Thịnh lúc này đột nhiên lên tiếng, thong thả cười nói, cây quạt tròn trong tay khẽ khàng lay động: "Việc này nói ra vẫn là ngài có lỗi với đại hoàng tử, ngài vẫn nên có bồi thường cho đại hoàng tử mới phải."
Tông Tuyển gật đầu đáp: "Đa tạ phu nhân nhắc nhở, ta cũng nghĩ như vậy." Sau đó liền quay đầu sang mỉm cười với Tông Bàn: "Tông Bàn, hôm nay ta chỉ chọn cô gái này là đủ, Ninh Phúc đế cơ và những tông cơ còn lại đều nhường hết cho huynh, thế nào?"
Tông Bàn lạnh mặt hỏi: "Ninh Phúc đế cơ là ai?"
Nội thị vội vã kéo Ninh Phúc đế cơ ra khỏi hàng để y xem. Tông Bàn vừa trông thấy lại nộ khí ngút trời: "Hừ! Ngươi cướp đi một đại mỹ nhân rồi lại nhét nha đầu gầy như quỷ đói này cho ta, biết tính toán thật đấy!"
Chúng nhân nhìn Ninh Phúc, ngoài miệng mặc dù không nói gì, song ắt cũng đều cảm thấy nàng thua xa Nhu Phúc, những lời lẽ khuyên bảo Tông Bàn nhận lấy Ninh Phúc cũng nuốt ngược vào trong.
Ninh Phúc nhất thời biến thành tâm điểm chú ý của chúng nhân, song cũng không kinh hãi, ngẩng đầu chậm chạp quan sát Tông Bàn và Tông Tuyển, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như nước, trong vắt như đôi ngươi trẻ con, không chất chứa bất kỳ cảm xúc gì. Sau đó nàng rũ mắt đứng đó, thái độ nhu nhược kia nhìn rất đáng thương.
Sau một thoáng trầm mặc, Hoàn Nhan Thịnh ha ha cười lớn: "Tông Tuyển thực khảng khái, để đổi lấy mỹ nhân trong lòng mà không tiếc đem ba người khác cho không, chỉ hi vọng ngày sau sẽ không hối hận. Nếu Tông Bàn đã không thích Ninh Phúc đế cơ, vậy Ninh Phúc vẫn cùng Nhu Phúc theo Tông Tuyển đi. Ta sẽ chọn một tông cơ khác trong hậu cung ban cho Tông Bàn. Tông Bàn có thể dắt bảy mỹ nhân quay về, như vậy đã được chưa?"
Chúng nhân cũng lên tiếng hùa theo, lần lượt khuyên nhủ Tông Bàn. Tông Bàn thấy ba tông cơ vốn được ban cho Tông Tuyển nhan sắc tạm ổn, lúc này mới dần bình tĩnh hơn, mệnh tông cơ đi qua rót rượu, bầu không khí dần dà náo nhiệt trở lại.
Nội thị cưỡng ép dẫn Nhu Phúc và Ninh Phúc theo Tông Tuyển qua về chỗ ngồi, để bọn họ một trái một phải ngồi xuống. Tông Tuyển nói chuyện với hai chị em bọn họ, Ninh Phúc đôi khi sẽ đáp lời, song Nhu Phúc hoàn toàn lạnh nhạt phớt lờ. Tông Tuyển cũng không miễn cưỡng, tự mình rót đầy chén tươi cười nhìn các huynh đệ khác trái ôm phải ấp, chúc tụng nói cười với bọn họ cho tới tận khi tiệc tàn.
Khi cáo từ tan tiệc, Hoàn Nhan Thịnh đột nhiên gọi Tông Tuyển lại, nhàn nhạt hỏi: "Trẫm nghe mẫu hậu ngươi nói, ngươi có ý muốn từ chức Tiết độ sứ tri Hạt Tô Quán?"
Đây mới là lý do và mục đích của bữa tiệc lần này. Tông Tuyển ung dung dừng bước, trả lời câu hỏi mà y đã đợi rất lâu này: "Vâng. Tông Tuyển quanh năm lĩnh quân bên ngoài, không thể ở bên mẫu thân làm tròn hiếu đạo, vẫn luôn cảm thấy nuối tiếc không thôi. Sau khi nhị ca hoăng, mẫu hậu đau đớn vô cùng, về tình về lý Tông Tuyển đều nên hồi kinh toàn tâm hầu hạ mẫu thân, bởi thế mới xin từ chức Tiết độ sứ tri Hạt Tô Quán, mong Lang chủ ân chuẩn."
Hoàn Nhan Thịnh gật đầu nói: "Hầu hạ mẫu thân quả thực là việc nên làm. Ngươi cũng đã gian khổ bôn ba nhiều năm, cũng nên hồi kinh nghỉ ngơi. Trẫm sẽ tìm một chức quan văn bổng lộc cao phong cho ngươi, về sau không cần quay lại Hạt Tô Quán nữa."
Tông Tuyển bái tạ. Trước khi rời đi thoáng nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: "Lang chủ đã tìm được ai có thể tiếp quản công việc ở Hạt Tô Quán chưa?"
Hoàn Nhan Thịnh đáp: "Trẫm sẽ lệnh Xu mật viện tiến cử người thích hợp, lại giao cho mấy vị Bột cực liệt thương thảo đưa ra quyết định."
Tông Tuyển gật đầu, lại bái tạ lần nữa, sau đó dẫn theo Nhu Phúc và Ninh Phúc rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa chính đại điện đã trông thấy một cung nữ trong cung mẫu thân đứng đó chờ sẵn, hành lễ với y, nói: "Nương nương mời bát thái tử qua đó."
Tông Tuyển bèn mệnh cho tùy tùng theo hầu dẫn hai vị đế cơ chờ ở chỗ cũ, sau đó một mình đi tới Khánh Nguyên cung nơi mẫu thân Hột Thạch Liệt thị sống.
Vừa trông thấy Hột Thạch Liệt thị, còn chưa kịp hành lễ, đã bị mẫu thân vung tay tát mạnh một cái.
"Bây giờ là lúc nào rồi?" Hành động của Hột Thạch Liệt thị đã thể hiện rõ sự phẫn nộ của bà, thế nhưng đáy mắt lại hiện lên thần sắc bi ai, "Con còn dám tranh giành nữ nhân với Tông Bàn!"
Tông Tuyển quỳ một chân xuống trước mặt mẫu thân: "Tông Tuyển biết sai, sẽ không có lần sau nữa."
"Trời ạ, còn có lần sau nữa cơ à?" Hột Thạch Liệt thị thở ngắn than dài, "Sao con lại nông nổi như thế, lại không biết nặng nhẹ, chỉ e ngày sau sẽ còn bỏ mạng oan uổng hơn cả nhị ca con."
Tông Tuyển kiên quyết lắc đầu: "Con có thể thề với mẫu thân, sẽ không còn có lần sau nữa. Con hiểu rất rõ tình thế của mình, cũng biết phải làm thế nào, xin mẫu thân hãy yên tâm. Việc ngày hôm nay là ngoại lệ duy nhất, về sau sẽ không xảy ra nữa."
Hột Thạch Liệt Thị buồn bã cười nhạt: "Khi xưa Tông Vọng cũng từng nói với ta những lời như thế."
Tông Tuyển trầm mặc, sau đó chuyển chủ đề nói: "Mẹ, con đã xin thôi chức với Lang chủ, ngài ấy đã đồng ý rồi."
Nét mặt Hột Thạch Liệt thị không thay đổi quá nhiều, chỉ nói: "Tốt."
"Người thay thế con chắc hẳn là con trai Tông Hàn," Tông Tuyển nói, "Tông Cán đã nghe thấy Tông Hàn xin Lang chủ giao vị trí này cho con trai y."
Hột Thạch Liệt thị im lặng hồi lâu không nói năng gì, một lúc sau mới thở dài: "Việc gì cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận, sự tình chưa chắc đã đơn giản như vẻ bề ngoài."
Tông Tuyển mỉm cười hỏi: "Nếu mẹ nghĩ ra điều gì, có thể nói cho Tông Tuyển được không?" Y biết mẫu thân là một người phụ nữ thông minh cơ trí vô cùng, giỏi kỵ xạ, biết mưu lược, khi còn trẻ vẫn luôn theo sát bên cạnh Thái Tổ, cùng ông chinh chiến Bắc Nam, bày mưu tính kế, bởi thế sau khi nguyên phối Hoàng hậu Đường Quát thị hoăng thệ bà mới nổi bật lên giữa chúng phi tần, được lập làm kế hậu. Tầm hiểu biết của bà không thua kém nam nhân chút nào, song tuổi tác cao dần và những gì đã phải trải qua khiến bà ngày càng trầm mặc khép kín. Bà có khả năng nhìn thấu thế sự, song lại giữ thói quen duy trì sự trầm mặc, cho dù là trước mặt đứa con trai thân thiết nhất cũng không tùy ý để lộ ra kiến giải liên quan tới chính trị của mình.
"Mẹ có thể thay con suy nghĩ cả đời được không? Con phải học được cách tự mình cân nhắc." Hột Thạch Liệt thị thản nhiên đáp, bất ngờ lại nhẹ nhàng chuyển chủ đề, "Nữ tử mà con và Tông Bàn tranh nhau đó..."
Tông Tuyển thoáng kinh ngạc, "Mẹ định bảo con đem nàng trả lại cho Tông Bàn sao?"
"Đương nhiên không phải." Hột Thạch Liệt thị mỉm cười nói, "Nữ nhân mà chúng ta cướp được, làm gì có cái lý đem trả lại!"
Hai chữ "chúng ta" khiến Tông Tuyển hoàn toàn nhẹ nhõm, trong lòng ấm áp, cũng mỉm cười.
Hột Thạch Liệt thị lại nói tiếp: "Ta muốn hỏi, có phải con bé rất đẹp không?"
Tông Tuyển đáp: "Đó là dĩ nhiên."
Hột Thạch Liệt thị gật gật đầu: "Con phải đối xử tốt với con bé, nó vốn dĩ còn là công chúa... Khi nào dẫn nó tới đây để ta nhìn xem."
"Không vấn đề gì, có điều còn phải đợi một thời gian nữa." Tông Tuyển mỉm cười đáp, "Tính tình nàng không giống nữ tử Nam triều thông thường, quật cường như một thớt ngựa hoang dã vậy, con phải tốn chút công sức huấn luyện nàng."
"Vậy đứa còn lại? Đế cơ mà Tông bàn không muốn ấy." Hột Thạch Liệt thị lại hỏi.
Tông Tuyển ngẫm nghĩ, trả lời: "Nàng ta rất gầy gò, rất yên tĩnh, không giống như chị gái nàng, vui buồn viết hết lên khuôn mặt... Dáng vẻ như gặp sao yên vậy."
Hột Thạch Liệt thị thấu hiểu mỉm cười: "Chắc chắn là con không thích con bé có đúng không? Nghe có chút giống Dĩnh Chân..."
Vừa nghe tới tên Dĩnh Chân, nụ cười của Tông Tuyển tức thì tắt lịm: "Nhắc tới nàng ta làm gì?"
"Người đã chết được hai năm rồi, con vẫn không cho nhắc?" Hột Thạch Liệt thị đáp, "Ôi, thực ra con bé căn bản cũng không làm sai điều gì. Con không thích nó, cái chính cũng là bởi giận cá chém thớt đúng không?"
Tông Tuyển cúi đầu không đáp. Dĩnh Chân là thê tử y, mỹ nhân số một của bộ lạc A Bạt Tư Thủy năm ấy. Người Nữ Chân thịnh hành việc đính hôn từ khi còn trong bụng mẹ, vốn dĩ Tông Tuyển đã có một vị hôn thê được định từ sớm thuộc dòng họ Bùi Mãn, nào ngờ nàng lại ốm bệnh qua đời vào năm Thiên Hội thứ nhất. Sau đó Hoàn Nhan Thịnh liền nhiệt tình tới dị thường giúp y hỏi cưới một nữ tử ở bộ lạc A Bạt Tư Thủy họ Ôn Đô xa xôi, trước đó thậm chí còn chưa trưng cầu ý kiến y. Hoàn Nhan Thịnh nói, nữ tử đó đẹp nhất trong dòng họ Ôn Đô, trong kinh thành rất nhiều vương tôn công tử cầu còn không được. Thế nhưng Tông Tuyển không cho là vậy. Y vẫn luôn hiểu rất rõ, đối với mỗi thành viên tông thất, cưới vợ thực chất là cưới gia tộc của nàng, mỹ mạo lại là điều kiện không quan trọng nhất.
Nam tử tộc Hoàn Nhan cưới vợ cực kỳ hiếm ai cưới nữ tử thuộc các dòng họ nhỏ, thông thường các quý tộc thông hôn có chín dòng họ: Đồ Đan, Nã Lãn, Đường Quát, Bồ Sát, Bùi Mãn, Hột Thạch Liệt, Phốc Tán, Ô Lâm Đáp và Ô Khắc Luận. Thiên tử bắt buộc phải cưới nữ tử thuộc các dòng họ này, công chúa bắt buộc phải gả cho nam nhân thuộc các dòng họ này, hai bên dựa vào liên hôn tăng cường thế lực, địa vị cho mình. Khí ấy Thái Tổ đã hoăng thệ, Tông Tuyển lại còn rất trẻ, Hột Thạch Liệt thị vốn dĩ cũng muốn chọn một gia tộc tương đối có thế lực trong cửu tộc, để Tông Tuyển liên hôn, nhằm có được sự giúp đỡ của bọn họ. Nào ngờ Hoàn Nhan Thịnh lại đột ngột can dự vào, khiến bà bất đắc dĩ chỉ đành từ bỏ kế hoạch này, nhìn Tông Vọng vô cùng bất mãn cưới nữ tử họ Ôn Đô là Dĩnh Chân.
Kì thực Dĩnh Chân là một cô gái tốt, không chỉ xinh đẹp, tính cách cũng ôn hòa hiền lương, song Tông Tuyển lại không thích, một mực đối xử rất lạnh nhạt với nàng, sau đó liền thẳng thừng nhờ Tông Vọng xin với Hoàn Nhan Thịnh cho y tới Hạt Tô Quán nhậm chức, bỏ Dĩnh Chân lại phủ đệ trong kinh thành. Hai năm trước, Dĩnh Chân cuối cùng cũng đau buồn thành bệnh, không chữa trị mà qua đời.
"Có lẽ con cũng nên suy nghĩ tới việc cưới một cô gái khác rồi." Hột Thạch Liệt thị quan sát Tông Tuyển đang trầm mặc, lại nói.
Tông Tuyển miễn cưỡng nở nụ cười: "Con không thiếu nhất chính là nữ nhân."
Hột Thạch Liệt thị lắc lắc đầu: "Không giống nhau." Song cũng không nói nhiều nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc cho y, ôn hòa nói: "Đế cơ trầm tĩnh kia nếu con không thích thì đưa con bé tới chỗ mẹ đi, đừng chạm vào nó. Mặc dù Tông Bàn đã có được bảy mỹ nhân, song đều là tông cơ, không có đế cơ, nó chắc chắn sẽ canh cánh trong lòng. Tháng sau là sinh nhật nó, tới lúc đó mẹ sẽ chuẩn bị một phần lễ vật hậu hĩnh, con đem lễ vật và cả đế cơ kia tới tặng cho nó, đừng để nó ghi thù con."
Tông Tuyển gật đầu đáp: "Tông Tuyển nghe theo lời mẹ dặn dò, lát nữa sẽ đưa Ninh Phúc đế cơ tới."
Hột Thạch Liệt thị lúc này mới khẽ cười: "Được rồi, con quay về đi, một thời gian nữa lại dẫn đế cơ mà con cướp được vào cung cho ta gặp mặt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]