Hai cha con Triệu Cát, Triệu Hoàn và mấy trăm tông thất sau khi bị giải về phương Bắc ban đầu bị giam ở Yến Kinh, tới tháng Mười năm Thiên Hội thứ năm dời về Đại Định phủ tại Trung Kinh. Tới tháng Bảy năm Thiên Hội thứ sáu, Hoàn Nhan Thịnh lại hạ chỉ, mệnh "Hai thứ nhân Tống về Thượng Kinh".
Tháng Tám, Triệu Cát Triệu Hoàn bị áp giải về tới Hội Ninh phủ tại Thượng Kinh, theo lệnh tới lễ bái ở miếu Kim Thái Tổ, sau đó yết kiến Hoàn Nhan Thịnh ở Càn Nguyên điện.
"Ta đã gặp được phụ thân và đại ca của nàng." Ngày hôm ấy thượng triều quay về, Tông Tuyển nói cho Nhu Phúc.
Đôi mắt Nhu Phúc sáng lên, hỏi: "Họ vẫn ổn chứ?"
"Nhìn có vẻ không tệ, chí ít không đau không ốm, nhưng tinh thần không được tốt lắm. Khi quỳ bái ở miếu Thái Tổ, Quốc tướng chê bọn họ khấu đầu không đủ thấp, trách mắng vài câu, họ liền kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng." Tông Tuyển cong khóe môi nhìn Nhu Phúc: "Xem chừng, nay nàng không giống bọn họ chút nào."
Y thản nhiên nói câu này, cũng không cố ý giễu cợt, thế nhưng lọt vào tai Nhu Phúc vẫn khiến sắc mặt nàng tối dần xuống, sau đó quay phắt đi, không cho y tỉ mỉ quan sát sự xấu hổ trào dâng trong đôi mắt nàng.
"Các người gọi họ tới Thượng Kinh, chính là để làm nhục họ như vậy sao?" Nàng nói, một câu ngắn gọn lại giống như băng lửa thét gào.
Y không trả lời thẳng, sau khi ngồi xuống mới không nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915958/quyen-11-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.