Sự xuất hiện của Ninh Phúc cũng không khiến tình hình Nhu Phúc tiến triển. Nghe tiếng Ninh Phúc gọi, nàng chỉ khẽ hé mắt liếc nhìn muội muội, sau đó buồn bã quay đầu vào trong, nhắm mắt lại, không còn phản ứng gì nữa.
Ninh Phúc cũng không nói chuyện với nàng nữa, một mình lặng lẽ ngồi trước giường Nhu Phúc, cúi đầu nhìn mặt đất, hồi lâu không nhúc nhích. Một lát sau, nàng chậm rãi bước tới bên cạnh Tông Tuyển đang đứng bên ngoài, thở dài nói: "Tôi không phải một người biết an ủi người khác."
Trong số các thị nữ đứng chờ hai bên có một người tên Thụy Ca, mẫu thân là người Hán, bởi thế cũng hiểu tiếng Hán. Cũng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nghĩ sao nói vậy, nghe thấy lời Ninh Phúc còn chưa đợi Tông Tuyển bày tỏ thái độ đã hấp tấp xen vào: "Tiểu phu nhân đã hai ngày không ăn uống gì rồi, chí ít đế cơ cũng phải khuyên nàng ăn chút gì đó."
Ninh Phúc thoáng ngẫm nghĩ, hỏi: "Trong phủ có thịt dê, ô đầu*, hồi hương** và gừng không?"
(*, ** Ô đầu, Hồi hương: Tên những vị thuốc trong Đông y.)
Thụy Ca đáp: "Đế cơ đợi chút, tôi xuống phòng bếp xem." Dứt lời lập tức chạy như bay về phía phòng bếp.
Ninh Phúc mỉm cười với Tông Tuyển, giải thích: "Hồi nhỏ nhị thập tỷ tỳ vị lạnh yếu, không dễ tiêu hóa, cũng kén ăn, Phụ hoàng thường mệnh người hầm canh rồi đích thân dỗ nàng uống. Có cha dỗ dành, tỷ ấy lần nào cũng sẽ ngoan ngoãn uống hết... Canh này có thể làm ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915987/quyen-10-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.