"Hoàng hậu nương nương!" Nàng nhìn chằm chằm Vi phu nhân, lên tiếng gọi bà, nỗ lực khiến ngữ khí của mình có vẻ bình tĩnh nhất có thể, nhưng đôi mày vẫn nhíu lại, môi anh đào mím chặt, tức giận tới mức hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng.
Nghe nàng xưng hô như thế, Vi phu nhân nhất thời cũng có chút hoang mang, vô thức đưa mắt nhìn quanh, giống như không biết nàng đang gọi mình, muốn tìm kiếm người nàng đang ám chỉ.
"Hoàng hậu nương nương, Thái thượng hoàng hậu nương nương," Nhu Phúc lại lên tiếng, thốt ra từng chữ từng chữ: "Con gọi người đấy. Người chưa nghe nói cửu ca đã từ xa tôn người - mẫu thân của huynh ấy - làm Tuyên Hòa Hoàng hậu, Thái thượng hoàng hậu rồi sao?"
Sắc mặt Vi phu nhân tức thì xám xịt như tro tàn, bà từ từ lùi về phía sau mấy bước, cho tới khi bất ngờ va vào bức bình phong mới kinh hãi ngẩng đầu, đôi môi run rẩy, không biết nói gì, nước mắt lưng tròng. Nên giải thích hay khóc lóc, có lẽ chính bản thân bà cũng không rõ.
Tông Tuyển lập tức đứng dậy nắm lấy cổ tay Nhu Phúc, lại cáo từ Tông Hiền, nói có việc khác không tiện ở lại lâu, hôm khác sẽ thiết yến bồi tội, sau đó kéo Nhu Phúc ra ngoài. Nhu Phúc ra sức vùng vẫy, lao tới trước mặt Vi phu nhân, nắm lấy đôi tay bà khẩn thiết nói: "Nương nương, bị bắt về phương Bắc không phải lỗi của người, nỗi khổ trong đó, Viện Viện lẽ nào không thấu hiểu? Thế nhưng nếu Cái Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-phuc-de-co/2915955/quyen-11-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.