Thuý Văn ngước lên nhìn anh ta, như nghe một chuyện khôi hài. Vẻ mặt cô hoàn toàn dửng dưng: 
- Chỉ có con nít mới tin được anh. Không hiểu anh định giở trò gì nữa. 
- Tại sao cô không tin? 
- Anh hãy để tôi hỏi Yến Oanh đi. 
- Tại sao không nói thẳng với nhau, cô đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi nữa. 
Thúy Vân nhìn nhìn anh ta. Nếu lúc nãy không nghe Yến Oanh tỉ tê "chuyện tình tự kể" của cô ta, có lẽ cô sẽ tin một cách thơ ngây. Nhưng bây giờ trước mắt cô chỉ là một âm mưu, một sự tính toán nào đó. Tất cả tâm lý đề phòng làm cô thấy ghét cả hai người. Cô nhìn anh ta một cách khinh bỉ, rồi lách người tránh anh ta. 
- Từ đây về sau, yêu cầu đừng nói với tôi mấy câu như vậy nữa, nghe chướng lắm. 
- Cô đúng là đá đó, Thúy Vân. 
- Vậy hả, có thể. Nhưng ít ra tôi không phải là người đần độn, dở hơi. 
Hiệu Nghiêm nghiến răng, quắc mắt lên: 
- Nếu cô cứ dùng cách đó nói chuyện, thì chẳng bao giờ có sự hòa hợp được. 
- Nhưng tôi đâu có cần hòa hợp kiểu đó. 
- Cô bảo tôi ngu. Nhưng cô cũng ngu không kém. Nếu khôn ngoan thì người ta sẽ biến sự bất hạnh thành hạnh phúc. Còn cô thì chỉ làm cho nó tồi tệ hơn. 
- Vậy hả? 
Hiệu Nghiêm cố nói trầm tĩnh: 
- Công nhận rằng cả tôi và cô đều đến với nhau bằng sự tính toán. Đó 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nhung-giot-nang/3273218/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.