Buổi tối cô ngồi đọc sách bên cửa sổ. Còn Hiệu Nghiêm thì ngồi vào bàn làm việc của anh. Đó là thói quen của hai người. Và thường thì không ai quan tâm đến ai. Nhưng hôm nay Thuý Văn không thể ngăn được sự soi mói. Cô cứ liếc về phía anh ta. Quan sát. Đánh giá. Đến nổi Hiệu Nghiêm phải cảm nhận được. Anh tắt máy, quay về phía cô: 
Có chuyện gì vậy? 
Bị hỏi bất ngờ, Thuý Văn hơi ngẩn người: 
Chuyện gì là chuyện gì? 
Nãy giờ cô cứ chăm bằm vào tôi, tới mức tôi không tập trung được. Chuyện gì vậy? 
Thuý Văn quay mặt chỗ khác: 
Không có gì ảnh hưởng tới anh cả. 
Tôi không tin. 
Hiệu Nghiêm vừa nói vừa đi về phía cô. Anh đứng trước mặt cô, tay tì lên thành cửa số, nhắc lại: 
Có chuyện gì, cô nói đi: 
Thuý Văn buột miệng: 
Thật ra không có gì, có điều là.. Nãy giờ nhìn anh, tôi tự hỏi có phải tất cả những người tài năng đều khôn ngoan không. 
Cuối cùng cô kết luận thế nào? Hiệu Nghiêm có vẻ chú ý. 
Tôi nghĩ sác suất đó rất thấp. Ngược lại với bề ngoài, có thể bên trong, họ là tên đần độn nhất. 
Nói xong cô xếp quyển sách lại, định đứng dậy bỏ đi. Nhưng Hiệu Nghiêm đã ấn cô trở lại ghế. Rõ ràng anh ta biết mình bị chửi xéo nhưng anh ta không hề nổi giận, thậm chí còn tỉnh bơ mà tò mò tìm hiểu. 
Không phải vô lý mà cô triết lý như vậy, có chuyện gì hãy nói thẳng đi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nhung-giot-nang/3273217/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.