Thúy Văn ngồi bên cạnh giường bà nội, lâu rồi cô không ghé thăm bà. Cô rất ngại khi qua đây lại gặp chú Út. Ông và ba cô tuy là anh em nhưng lại thù nghịch một trời một vực, cái ghét đó lây sang cả cô. Thúy Văn biết điều đó nên khi nào nhớ bà lắm cô mới xâm mình đến đây. 
Bây giờ trong phòng chỉ có hai bà cháu. Thúy Văn cảm thấy được ở thế giới riêng dễ chịu hẳn và cô trở lại tâm trạng vui vẻ như mỗi khi được ở gần bà. Cả bà cũng vui khi có cô qua thăm: 
- Sáng nay con không đi làm sao mà qua nội vậy? 
Thúy Văn lắc đầu: 
- Con nghỉ làm lâu rồi, bây giờ con chỉ ở nhà thôi. 
- Mấy lúc sau này chồng con có tốt với con hơn không? 
Thúy Văn thừ người ra, buồn hẳn đi: 
- Càng lúc càng tệ hại thêm nội ạ. Bây giờ con phát hiện anh ta thương người khác, con không biét phải làm sao nữa 
- Thằng đó đổ đốn đến mức vậy à? Con có nói với ba không? 
- Không nội ạ. Nội biết rồi đó, ba sẽ không quan tâm đến chuyện của con đâu 
Bà cụ thở dài: 
- Nội thật là buồn, có đứa cháu cũng không bênh vực được, càn gngày ba con càng tệ thêm. Không biết khi nội chết còn ai khuyên nó được nữa. 
Thúy Văn buồn buồn: 
- Con không hiểu sao lúc nào ba cũng ghét bỏ con, trong khi ba rất thương chị Lan. Chẳng lẽ con không phải là con của ba sao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nhung-giot-nang/3273205/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.