- Ði suốt ngày, mệt quá. Mọi người chuẩn bị rồi à? 
- Họ đang tắm, đến chiều mới về nhà. 
Hiệu Nghiêm lặng thinh, thái độ của anh ta làm Thúy Văn nhớ ra Yến Oanh muốn về sớm. Có lẽ anh ta đang muốn về lắm. 
Cô nhìn anh ta đi vào phòng tắm, vẻ mặt ảm đạm không một chút cảm xúc, như đúc bằng sáp. Cô chợt cúi đầu, tự hỏi mình có nên nói vói Hữu Tri chuyện này không. 
Phía bên ghế, anh đang nhìn cô. Một bên mắt nhướng lên như hỏi. Nhưng cô chỉ lắc đầu ra dấu không có gì. Anh không nhìn cô nữa nhưng rõ ràng không tin. 
Thúy Văn biết chắc anh sẽ tìm cách hỏi tới nơi tới chốn, còn cô cũng không muốn nói bây giờ. Từ đây đến lúc đó cô sẽ suy nghĩ xem có nên nói hay không. 
Một lát Hiệu Nghiêm bước ra, anh vừa lau mặt vừa nói như ra lệnh: 
- Anh ra gọi mấy người đó đi, tôi muốn về thành phố ngay bây giờ. 
- Sao có sự thay đổi đột ngột vậy? Chương tirinh là chiều mới về mà. 
Hiệu Nghiêm khoát tay: 
- Tôi sẽ về sớm để giải quyết vài việc. 
Hữu Tri không hỏi nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài. Thúy Văn nhìn Hiệu Nghiêm bằng tất cả sự uất hận và bất lực. Một ý muốn nhỏ của Yến Oanh cũng được tôn trọng vậy sao? Anh ta có bao giờ coi trọng cô đâu, trong khi cô đã là vợ anh ta. 
Trên suốt đường trở về thành phố, Thúy Văn im lìm quay mặt ra phía nogài. Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nhung-giot-nang/3273204/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.