Mọi người nhìn thấy tình thế nghịch chuyển, đều có điểm phản ứng. Khóe miệng Giang Hải Minh giơ lên nụ cười nhẹ, trong mắt hiện lên hung hăng quang mang, vốn định một chưởng giải quyết tiểu tử này, không nghĩ tới khinh công lại cao như thế.
Khi mọi người nhìn thấy dung mạo dưới lớp mũ sa, không khí còn ầm ĩ nhất thời tĩnh lại, tựa hồ chỉ có thể nghe được hút không khí thanh, thanh âm của thở cùng nuốt, ai cũng không nguyện đánh vỡ phần trầm mặc này, chỉ biết chăm chú nhìn .
“Dương Vũ, ngươi không sao chứ?” Đám người Đông Phương Mạch vội vàng tiến lên hỏi Nguyệt Thu Triệt, trên mặt đều lộ ra thần sắc lo lắng, phá vỡ một mảnh yên lặng của đại hội. Mọi người cũng đều hoàn hồn, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi tự chủ hướng trên người thiếu niên áo trăng kia.
Giang Hải Minh cũng là cao thủ trong chốn võ lâm, dù sao cũng từng gặp mặt người như thế, lập tức khôi phục trấn định. Liễu Tương Vân nhìn thấy ánh mắt mọi người từ trên người mình chuyển sang kia, còn là cái nam tử, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng vẫn bất động thanh sắc.
Mà người Thiên tà giáo, cũng là lẳng lặng nhìn người như họa kia, trong lòng Lam Vân Thiên động dung vài phần.
Nhíu mày nhìn vệt máu trên ông cánh tay cùng mũ sa rơi xuống nền đất, trong lòng thở dài: Phiền toái! Lại thản nhiên lắc đầu,“Không có việc gì.” Lại cẩn thận đem Tiểu Thất huyền cầm liều mạng cứu được để vào trong lòng, ánh mắt không khỏi ôn nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nguyet-nhu-thu/2835261/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.