Có một bức vẽ nguệch ngoạc được đóng khung treo trên tường thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc.
Đây là kiệt tác của Thẩm Hoài Lam hồi mẫu giáo.
Đương nhiên, treo bức tranh trong thang máy không phải là ý định của Thẩm Hoài Lam, cậu không thể làm chuyện xã hội như vậy ở đời thực.
Tất nhiên đây một cách thể hiện tình yêu của Thẩm Tinh Văn dành cho con trai mình.
Ông chủ có một bức chân dung gia đình trên bàn làm việc, còn bức vẽ của con trai ông treo trong thang máy riêng.
Khi thang máy đi lên, Thẩm Hàm Xuyên đang nghiên cứu bức tranh vẽ kiểu mẫu giáo này.
Bức tranh vẽ một gia đình bốn người.
Giữa cha mẹ có hai đứa nhỏ.
Điều mà Thẩm Hàm Xuyên đang nghiên cứu chính là trong số hai đứa trẻ được vẽ y hệt nhau trong bức tranh này đâu mới là anh.
Sau khi thang máy tới, Thẩm Hàm Xuyên vẫn chưa thể đưa ra kết luận.
Thẩm Đình Văn nhận được cuộc gọi từ thư ký, biết là anh đến nên đã đợi ở cửa thang máy từ sớm.
Cửa thang máy vừa mở ra, cánh tay Thẩm Đình Văn liền vươn ra ôm lấy anh.
"Hàm Xuyên, sao con lại tới đây? Nhanh lên, trà của chú vừa mới pha xong, con tới đúng lúc, có lộc ăn."
Có thể thấy Thẩm Tinh Văn mừng rỡ hơn là sửng sốt trước sự xuất hiện của anh.
"Chú có đầu tư vào công viên giải trí ngoài trời ở núi Pháp Tháp không?" Thẩm Hàm Xuyên trực tiếp hỏi.
"Núi Pháp Tháp?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nguyen/3442276/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.