Thẩm Hàm Xuyên đang dựa vào tường trong phòng khách chơi bóng bàn, Phù Nguyệt đi vào, vươn đầu nhìn mặt anh.
Quả bóng bàn đập vào giữa hai lông mày của Thẩm Hàm Xuyên.
Anh cầm bóng, hiểu rõ.
"Đến đây để xem lông mày của tôi à?"
Phù Nguyệt bật cười.
"Trước khi tôi vào thang máy, Lương Vũ đã gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi không được làm gì khác ngoài việc nhìn lông mày của cậu trước, hahahaha..." Phù Nguyệt cười xong, nghiêm túc nói: "Tốt lắm, Tiểu Thẩm, đứa bé này xem ra rất biết cách chơi, mấu chốt là cậu cũng vui vẻ để người ta chơi cùng."
"Nhỏ hơn tôi có vài tuổi." Thẩm Hàm Xuyên bất đắc dĩ nói: "Không phải con nít."
"Chính là một đứa trẻ." Phù Nguyệt nói: "Lúc tôi vào đại học cô bé vẫn còn học mẫu giáo."
Thẩm Hạ Xuyên suy nghĩ một chút, quả thực là như vậy.
"Đừng quên, hôm qua tôi xem hồ sơ của cô bé, biết cô bé bao nhiêu tuổi, nhỏ hơn tôi một giáp." Phù Nguyệt nói: "Lương Vũ đã tiết lệ với tôi rồi. Tiểu Lâm là nhà thư pháp, viết một chữ giá thị trường là năm ngàn, một chữ đáng giá ngàn vàng đó nha..."
Thẩm Hàm Xuyên mỉm cười.
"Cậu vui cái gì mà vui, Lương Vũ nói muốn bán cậu cho người ta để gán nợ." Phù Nguyệt nói: "Tối qua người ta đã gửi chữ cho tôi, không chỉ viết tên công ty của chúng ta, mà còn viết cả khẩu hiệu, chính cậu tự tính xem mình có giá trị bao nhiêu tiền."
Tên công ty cộng với khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-nguyen/3439755/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.