Thẩm Hàm Xuyên đang dựa vào tường trong phòng khách chơi bóng bàn, Phù Nguyệt đi vào, vươn đầu nhìn mặt anh.
Quả bóng bàn đập vào giữa hai lông mày của Thẩm Hàm Xuyên.
Anh cầm bóng, hiểu rõ.
"Đến đây để xem lông mày của tôi à?"
Phù Nguyệt bật cười.
"Trước khi tôi vào thang máy, Lương Vũ đã gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi không được làm gì khác ngoài việc nhìn lông mày của cậu trước, hahahaha..." Phù Nguyệt cười xong, nghiêm túc nói: "Tốt lắm, Tiểu Thẩm, đứa bé này xem ra rất biết cách chơi, mấu chốt là cậu cũng vui vẻ để người ta chơi cùng."
"Nhỏ hơn tôi có vài tuổi." Thẩm Hàm Xuyên bất đắc dĩ nói: "Không phải con nít."
"Chính là một đứa trẻ." Phù Nguyệt nói: "Lúc tôi vào đại học cô bé vẫn còn học mẫu giáo."
Thẩm Hạ Xuyên suy nghĩ một chút, quả thực là như vậy.
"Đừng quên, hôm qua tôi xem hồ sơ của cô bé, biết cô bé bao nhiêu tuổi, nhỏ hơn tôi một giáp." Phù Nguyệt nói: "Lương Vũ đã tiết lệ với tôi rồi. Tiểu Lâm là nhà thư pháp, viết một chữ giá thị trường là năm ngàn, một chữ đáng giá ngàn vàng đó nha..."
Thẩm Hàm Xuyên mỉm cười.
"Cậu vui cái gì mà vui, Lương Vũ nói muốn bán cậu cho người ta để gán nợ." Phù Nguyệt nói: "Tối qua người ta đã gửi chữ cho tôi, không chỉ viết tên công ty của chúng ta, mà còn viết cả khẩu hiệu, chính cậu tự tính xem mình có giá trị bao nhiêu tiền."
Tên công ty cộng với khẩu hiệu, tổng cộng có mười tám chữ.
Theo những gì Lương Vũ tìm hiểu, dựa trên giá thị trường cho mỗi chữ của Lâm Diệu, cái này, Lâm Diệu đã tặng họ một món quà lớn trị giá mười vạn.
Lương Vũ đi ngang qua cửa, nói đùa: "Chị nhìn dáng vẻ không đáng tiền của cậu ta hiện tại, không trả nổi rồi..."
Phó Duyệt không đùa nữa: "Đưa máy bay thế hệ thứ hai cho cô ấy."
"Cậu nói cảm ơn làm gì?" Phù Nguyệt nói: "Mục đích đưa cho cô ấy máy bay thế hệ thứ hai là để cảm ơn cô ấy đã tặng chữ cho chúng ta, không phải vì lợi ích của cậu, chuyện tình cảm thì cậu phải tự cố gắng."
"Hơn nữa tôi cũng rất thích chữ này, thật sự rất đẹp, cũng không phải là tôi xem không hiểu, đối với tôi không tốt, buổi chiều tôi sẽ nghĩ ra một ít thiết kế đề xuất, để mọi người bình chọn." Phù Duyệt cao giọng hỏi Lương Vũ: "Đàn em Lương, cậu thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy rất tốt, quyết định như vậy đi!" Lương Ngọc ở ngoài cửa hô to.
Đêm trước ngày tổ chức teambuilding, Lâm Diệu thu dọn hành lý chuẩn bị đi chơi.
Ninh Du mò mẫm chiếc máy bay không người lái mà Lâm Diệu mang về: "Thiểm Thiểm, cậu có muốn mang theo không?"
"Trên lý thuyết mà nói, nên mang theo nó để hỗ trợ quay chụp, hơn nữa mình học thao tác cơ bản với Thẩm Hàm Xuyên, mặc dù không thể nói là bậc thầy nhưng cũng đạt đến trình độ chuyên nghiệp."Lâm Diệu là điệu bộ khoe khoang. "Nhưng về mặt tình cảm, mình không muốn mang nó theo, không nỡ dùng, nhỡ ra ngoài bị va đập vào đâu, mình sẽ cảm thấy buồn."
"Lần trước trang điểm đến gặp anh ta, phản ứng thế nào?" Ninh Du hóng chuyện.
"Không có phản ứng gì, nhưng mình ngáp một cái trước mặt anh ấy, anh ấy cười rất lâu, không biết có gì vui."
"Huyệt cười của anh ta thật kỳ quái." Ninh Du ngắn gọn hồi tưởng lại, gay gắt nhận xét: "Cảm giác như khó lấy lòng nhưng lại rất dễ lấy lòng."
"Mình hiểu, anh ấy có quá ít cơ hội tiếp xúc với giải trí."
"Loại này chỉ cậu có thể thích, mình sẽ không bao giờ gọi điện lại cho người như vậy." Ninh Du không thể hiểu. "Mình thích người có khiếu hài hước, rất thú vị."
"Anh ấy khá thú vị." Lâm Diệu trả lời: "Anh ấy có khiếu hài hước, anh ấy không nghiêm túc như cậu nghĩ đâu. Nhưng trò đùa của anh ấy khá nhạt nhẽo..."
Ngày Thẩm Hàm Xuyên đưa máy bay không người lái cho cô, cô nhìn Thẩm Hàm Xuyên chậm rãi mở hộp ra và nói: "Con mèo của Schrödinger[1]..."
Thẩm Liên Xuyên bổ sung thêm: "Rắn của August Kekulé?"[2]
Lâm Diệu không quen với cái tên này, nhưng theo tiềm thức đi theo anh: "Ừm... Con chó của Pavlov[3]? Có phải vậy không?"
Thẩm Hàm Xuyên cẩn thận suy nghĩ sau, liền giống như một học sinh giơ tay trả lời một câu hỏi.
"Con thỏ của Fibonacci?"[4]
Lâm Diệu hết hàng, thản nhiên trả lời: "... quan tài của Newton không giữ nổi*."
* Đây là một thuật ngữ trên Internet, nó chỉ là một cách nói đùa hoặc trêu chọc. Có thể có nghĩa là: bên kia đã nói hoặc làm điều gì đó không phù hợp với lẽ thường của vật lý. Vì Newton là nhà vật lý vĩ đại trong lịch sử, nếu ông còn sống mà nhìn thấy cảnh này chắc ông sẽ rất tức giận (ý kiến cá nhân, mình nghĩ là ý là tức đến mức muốn bật quan tài dậy)
Câu này khiến Thẩm Hàm Xuyên bật cười, anh cười rất lâu. Khi cơm được bưng ra, Lâm Diệu cầm đũa lên chuẩn bị gắp thức ăn thì nghe Thẩm Hàm Xuyên đột nhiên nói: "Tuyên ngôn của Đảng cộng sản."
Lâm Diệu nói xong, Ninh Du bình luận: "...Thực sự nhạt nhẽo*, muốn đắp một cái chăn nhỏ."
*冷: có nhiều nghĩa, vừa có nghĩa lạnh vừa có nghĩa nhạt nhẽo.
"Nhưng không thể không nói, đối đáp rất tinh tế." Lâm Diệu lại khen ngợi.
Ninh Du: "...Bộ lọc của cậu dày quá."
Lâm Diệu gấp áo khoác nhét vào trong vali, Ninh Du phối hợp ngồi lên vali, để cô đóng vali lại.
Ngay sau đó, Lâm Diệu cũng ngồi lên vali của Ninh Du, giúp cô nàng đè hành lý xuống.
Cô chống cằm nói: "Chúng mình đã thống nhất là khi đi teambuilding về sẽ gặp ông nội của anh ấy."
"Đây là muốn có một mối quan hệ chính thức?"
"Điều đó còn xa lắm." Lâm Diệu nói: "Mình muốn biết nhiều hơn về anh ấy, vẫn là cảm thấy không yên tâm lắm."
"Gia đình anh ta cũng không phức tạp, cậu còn muốn biết cái gì?" Ninh Du khó hiểu.
"Lần trước ăn tối, anh ấy nói với mình, mẹ anh ấy đã tái giá, anh ấy có một đứa em trai."
"Quả nhiên...điều này không tốt chút nào. Em trai anh ta bao nhiêu tuổi?"
Lâm Diệu nói: "Anh ấy không nói ra, nhưng theo mô tả thì ít nhất cũng đã học đại học. Anh ấy vừa nói điều này, mình đã nghĩ không thể vội, phải tìm hiểu rõ hơn về người nhà,bạn bè, thầy cô của anh ấy... có lẽ sau khi gặp thì không có vấn đề gì lớn, lại bắt đầu hẹn hò thôi."
Ninh Du thở dài, mệt mỏi nói: "Đúng vậy, thật sự khi yêu cũng phải cẩn thận như cậu."
Ninh Du và bạn trai là bạn học cũ thời cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học họ lại liên lạc với nhau, hai người vốn có cảm tình với nhau nên Ninh Du về nhà gặp nhau một lần rồi bắt đầu hẹn hò.
Bạn trai của cô ấy không tệ, nhưng bạn bè của anh ta lại khiến Ninh Du rất tức giận. Vay tiền có thể vay tới tận chỗ cô, thậm chí còn gọi điện cho cô khi nửa đêm say khướt. Những người thân trong gia đình bạn trai cũng không khỏi lo lắng. Con cái của người chị họ ở xa đến chơi trong kỳ nghỉ hè còn muốn cô ấy phải chu cấp tiền ăn ở.
Lâm Diệu gật đầu: "Hiện tại rủi ro quá lớn, yêu đương cũng giống như đầu tư cổ phiếu... Nếu không hiểu rõ ràng mà quyết định thì rất dễ táng gia bại sản lại còn cao huyết áp. Vẫn là từng bước một, tìm hiểu rõ ràng những điều cần biết trước, lại tiếp tục chuyện tình cảm.."
"Ồ, ngươi yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng có thể lý trí như vậy." Ninh Du cảm thấy có chút oán hận chính mình.
"Ra ngoài thư giãn cũng đừng nghĩ tới bạn trai, thoải mái vui vẻ." Lâm Diệu giúp cô nàng kéo khóa vali, vỗ vỗ.
"Sắp tới là sinh nhật của Sơn Phong phải không?" Ninh Vũ hỏi: "Sau khi teambuilding về, mình phải suy nghĩ kỹ xem nên tặng gì."
"Bây giờ đừng nghĩ tới chuyện đó! Hãy giữ tâm trạng tốt và nghĩ về chuyện đó sau khi đi chơi về."
"Đúng vậy, mình nhất định phải học được khả năng điều chỉnh tâm lý của cậu."
"Có muốn cùng mình viết chữ không?" Lâm Diệu nhân cơ hội giật giây nói: "Thật sự rất tốt!"
"Mình không thể tĩnh tâm được.....Ôi, mình sống thế giới của người tầm thường*, mỗi ngày đều có quá nhiều điều lặt vặt ảnh hướng đến mình..."
*人间俗世: trần gian thế tục: thế giới của những người tầm thường.
Ninh Du cởi dây buộc tóc, chải mái tóc dài hơi xoăn của cô nàng, quả nhiên tóc không thể chải mượt mà, mấy sợi tóc bị đứt ra dính vào lược, cô nàng dùng ngón tay lau sạch những kẽ hở trên lược, nhưng cô ấy thậm chí không thể nắm chúng, không thể giữ được vài sợi tóc đó.
Cô nàng ném lược chải tóc đi, vò rối mái tóc của mình.
"Mình đi ngủ." Ninh Du uể oải nói.
"Ngủ đi, khi nào đến giờ mình sẽ gọi cậu."
Lâm Diệu và bạn bè của cô tổ chức team building, Thẩm Hàm Xuyên biết điều đó, nhưng anh không tự tìm rắc rối.
Anh không hỏi Lâm Diệu cụ thể mà hỏi Sơn Phong, đi team building ở đâu, làm những gì.
Sơn Phong như gặp một kẻ thù đáng gờm: "Tại sao anh hỏi rõ ràng như vậy? Trước tiên phải nói rằng đây là một cuộc họp nhóm của năm người bọn tôi, không cho phép mang theo người ngoài..."
Nhưng Sơn Phong là một đứa trẻ có tấm lòng mềm yếu, sợ Thẩm Thiên Xuyên bị tổn thương còn giải thích: "Ý tôi là, cho dù bây giờ anh là đối tượng hợp pháp của Thiểm Thiểm, chúng tôi cũng sẽ không đưa anh đến đó. Hiểu ý tôi không? Trong vòng bạn này anh là người ngoài, hơn nữa anh cũng không hiểu những thứ giới 2D chúng tôi, không thể chơi..."
Khiến cả hai bên đều phải xấu hổ? Sơn Phong thực sự sợ rằng sự xấu hổ của kịch bản giết người lần trước sẽ xảy ra lần nữa.
Thẩm Hàm Xuyên nói: "Tôi chỉ hỏi đi đâu, làm những gì."
"Anh có biết mình phiền phức không?" Sơn Phong nghiêm túc dạy bảo: "Anh phải theo kịp thời đại. Chẳng lẽ anh thích khi đi chơi cùng bạn bè, vợ anh lén hỏi bạn bè anh xem các anh đi đâu chơi à, chơi với ai, có sự kiện gì, mấy giờ về nhà?"
Thẩm Hàm Xuyên không có biểu thị lập trường của mình đối với việc này, mà khẽ mỉm cười, vẻ mặt có chút khao khát.
Sơn Phong nghĩ, không còn hy vọng gì nữa, quả nhiên không ngoài dự liệu, tên này không có bạn bè.
"Nếu như anh như vậy để cho Thiểm Thiểm biết, nhất định sẽ thấy anh phiền." Sơn Phong nói: "Tôi tốt bụng, sẽ không cáo trạng, cũng sẽ không đi châm ngòi ly gián. Tóm lại, để tôi nhắc nhở anh, không thể nói chuyện yêu đương như thế được."
"Đây không phải là tình yêu." Thẩm Hàm Xuyên nghiêm túc nói.
Sơn Phong hít vào một hơi thật mạnh.
"Ý anh là gì?!"
"Bây giờ là giai đoạn theo đuổi nhẹ nhàng." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Tình yêu là giai đoạn hòa hợp sau khi xác nhận mối quan hệ."
Sơn Phong hít một hơi thật sâu, kìm nén đến mức không nói được lời nào.
Cậu muốn phàn nàn rất nhiều, nhưng cuối cùng đã bị đánh bại bởi ít đọc sách, không tìm được lời nào để chỉ trích sự "nghiêm túc chết người" của Thẩm Hàm Xuyên.
Sau đó nghĩ lại, Thẩm Hàm Xuyên lớn lên thành dáng vẻ cứng ngắc không hợp với cậu như vậy là có nguyên nhân.
Nghĩ tới lý do, Sơn Phong lại mềm lòng.
Cậu đời này không thể quên được.
Lúc cậu khoảng chừng ba bốn tuổi, theo cha đón Thẩm Hàm Xuyên về nhà. Theo lý mà nói, ở độ tuổi này hẳn là không thể nhớ được những gì mình trải qua, nhưng cậu có thể nhớ rõ ràng, thậm chí còn cảm thấy ánh mắt ngày đó chính là khởi đầu trong ký ức cuộc đời mình.
Đã rất lâu rồi, cậu chỉ có ấn tượng mơ hồ về việc có một người anh trai. Cậu ngu ngơ, chỉ biết rằng bố mẹ anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đón anh trai cậu về, nhưng vì ông nội luôn hung dữ, lại không thích cũng không cho đón về nên anh trai cậu không thể về nhà.
Hôm đó, trời rất nóng.
Có lẽ là mùa xuân, cậu không nhớ rõ lắm, tóm lại là cậu mặc đồ theo phong cách mùa xuân, tung tăng nắm tay cha đi đến nhà ông nội để đón anh trai.
Cậu cũng nói với cha rằng rất vui khi đón được anh trai về vì ông nội quá độc ác, cậu không muốn anh trai mình phải sống ở nhà ông nội.
Đi bộ một lúc lâu trên đường, cuối cùng cũng đến được nhà ông nội.
Sau đó, nhìn thấy ông nội ôm một đứa trẻ được quấn chặt không một kẽ hở, đứng hung hãn trước cửa cãi nhau rùm beng cha cậu.
Người lớn tranh cãi, còn hai đứa trẻ đứng ngơ ngác.
Anh trai đang đứng trên bậc thềm, cậu đang đứng ở cổng sân nhỏ.
Anh trai mặc đồ rất dày, đầu đội mũ vải, khăn quàng cổ che kín mặt, chỉ có một đôi mắt to đen láy đang lặng lẽ, chăm chú nhìn cậu.
Sơn Phong cảm thấy lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác "nghẹt thở" chính là từ cái nhìn đó.
Cậu luôn cảm thấy anh trai mình, người được ông nội bảo vệ quá mức, ngày hôm đó nhìn cậu với ánh mắt ghen tị vừa buồn bã vừa bình thản.
Dù là người được hâm mộ nhưng cậu lúc ấy vô dụng bị ông nội dọa khóc, nước mắt đầm đìa.
Tiếp theo là một cuộc tranh giành bất tận.
Cha mẹ cậu đã suy sụp vô số lần, người ông điên khùng của cậu, người anh trai trầm tính như người ngoài cuộc và cậu càng ngày càng ghét anh trai mình.
Trẻ con là vậy đấy.
Khi mẹ cậu nói không muốn anh trai nữa, cậu nhân cơ hội bày tỏ sự chán ghét với bố: "Con cũng không muốn có anh trai trong nhà!"
Sau khi lớn lên, hiểu thêm một chút, biết mình xuất thân từ gia đình như nào, Sơn Phong cảm thấy áy náy.
Những ngày sau đó, mỗi khi vui vẻ, cậu sẽ chẳng có lý do gì mà nghĩ đến đứa trẻ được bọc trong chiếc áo bông giữa mùa xuân tươi sáng, chỉ còn lại đôi mắt, lặng lẽ nhìn về phía cậu.
Đôi khi, không nhất thiết phải làm việc có lỗi với người khác mới cảm thấy áy náy. Cậu chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với Thẩm Hàm Xuyên, nhưng lại cảm thấy áy náy, như thể mình không nên sống quá hạnh phúc, nếu quá vui vẻ thì sẽ có lỗi với anh trai mình.
Điều này là rất vô tâm.
"Ài, quên đi, để tôi nói cho anh biết." Sơn Phong nói: "Là dự án ở núi Pháp Tháp, đó là một chỗ tốt, chỉ là giai đoạn hiện tại là giai đoạn phát triển bí mật nên tôi không thể nói chi tiết cho anh."
"Nó có an toàn không?"
Sơn Phong trợn mắt: "Bọn họ dám để cho tôi, người đứng đầu dự án đi khảo thí nghiệm thu. Xin lỗi, sẽ có nguy hiểm gì? Trừ khi có thiên tai... Đừng trừng mắt nhìn tôi! Tôi đã kiểm tra dự báo thời tiết, trời nắng cả tuần."
"Chơi mấy ngày?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.
"...Ba ngày!" Sơn Phong trở nên mất kiên nhẫn.
"Thẩm Hoài Lam." Thẩm Thiên Xuyên gọi tên hắn, Sơn Phong run một cái.
"Tôi khá chắc chắn rằng đây là lần duy nhất trong đời tôi yêu đương. Cậu có thể hứa với tôi rằng nơi cậu chọn là tuyệt đối an toàn, không vào núi hay mạo hiểm không?"
"Thật khó chịu..." Sơn Phong khoanh tay lại: "Toàn thân nổi da gà. Chúng tôi chỉ định cắm trại ngoài trời thôi. Đây là một trong những hoạt động trải nghiệm. Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không đi vào bên trong núi sâu."
Sáng sớm thứ Sáu tuần này, năm người đã tập trung tại sân bay và bay đến thị trấn nhỏ phía Tây.
"Núi Pháp Tháp là địa điểm quay bộ phim đó phải không?" Tiểu A hỏi.
Nha Đại Thần có hứng thú hỏi: "Cái nào?"
"Cái gì mà chiến dịch giải cứu, về chống ma túy."
"Thật sao?" Ninh Du nói: "Vậy chúng ta cũng đi tới căn cứ quay phim điện ảnh này à?"
"Mấy người nói sai rồi." Sơn Phong nói: "Đầu tiên chúng tôi đầu tư vào "Chiến dịch giải cứu máy bay", sau đó vừa ý địa điểm quay phim này. Sau khi quay xong mới đàm phán với chính quyền địa phương để xây dựng một công viên giải trí. Đến lúc đó, nó sẽ là dự án du lịch trọng điểm kết hợp du lịch, điện ảnh, truyền hình, khu vui chơi giải trí..."
"Chết tiệt, Sơn Phong..." Nha Đại Thần cuối cùng cũng nhận ra: "Gia đình anh... làm trong ngành giải trí à?"
"Bố tôi sẽ đầu tư vào một số bộ phim." Cậu nói.
"Em bị đưa tới Versailles." Nha Đại Thần hừ một tiếng: "Em vẫn luôn cho rằng... anh được coi là người có chút tiền trong số những kẻ giàu có... Ôi, không ngờ anh lại là một đại gia."
"Không hề." Sơn Phong nói: "Chẳng là ông ngoại tôi, ông ấy từng tham gia đội tuyển quốc gia. Sau khi giải nghệ, ông ấy thành lập một thương hiệu thể thao và nó vô tình trở nên lớn mạnh."
Nha Đại Thần ngước mắt lên, đôi mắt run rẩy.
"Oa..." Nha Đại Thần quay đầu lại nói với Ninh Du và Lâm Diệu: "Các chị em, em muốn gả cho Sơn Phong, mấy người không ai cướp à?"
Tiểu A cười lạnh: "Năm người chúng ta không thể chia đều cậu ta sao?"
Lâm Diệu giơ tay nói: "Mấy người chia, em rút lui."
Nha Đại Thần vỗ nhẹ chiếc bàn nhỏ: "Lúc này không có lý do gì mà kiêu ngạo! Đến, tới, chúng ta cùng nhau nhiễm một chút mùi tiền!"
Tiểu A cổ vũ: "Thiểm Thiểm, bây giờ em vẫn còn có lựa chọn, đại gia giàu có sẽ mở cửa dinh thự lớn để chào đón em."
Lâm Diệu cười ngây ngô: "Không, đời này em tuyệt đối không muốn có một gia đình giàu có như Sơn Phong."
Lời nói của cô, nhìn biểu tình thì như một trò đùa, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.
Ninh Du hỏi cô tại sao.
"Mình thích bình thường có chút tiền, sống một cuộc sống bình thường, giống như mình bây giờ, chỉ cần không phải lo nghĩ quá nhiều cũng không thiếu tiền là được..." Lâm Diệu nói: "Dù sao mình cảm thấy có quá nhiều tiền cũng không phải chuyện tốt. Điều mình lo là sự nghiệp của mình sẽ bị hủy hoại nên từ lâu mình đã biết, những người như mình chỉ phù hợp với cuộc sống tiểu phú tức an*"
*小富即安: đề cập đến một số người hoặc công ty làm giàu trước rất dễ hài lòng và không muốn tiến bộ ngay sau khi đạt được một số kết quả. Nó mở rộng đến ý tưởng tự mãn nếu bạn đạt được thành công trong các lĩnh vực khác. [theo baidu].
Tiểu A vỗ tay: "Được, thật cao quý!"
Ninh Du cười nói: "Nhưng Thiểm Thiểm nói như vậy, tôi cảm thấy là thật."
Sơn Phong, người đã im lặng từ khi Lâm Diệu nói, đột nhiên ngồi thẳng dậy và hỏi Lâm Diệu: "Nếu, nếu như, Thẩm Hàm Xuyên cũng có cùng hoàn cảnh gia đình với tôi, cậu sẽ làm gì?"
Lâm Diệu nhấp một ngụm nước trái cây, chớp mắt trả lời: "Có lẽ tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ xem có nên thu hồi cảm xúc của mình và tránh xa anh ấy không?"
Sơn Phong bị câu trả lời này làm cho choáng váng, biến thành một tấm biển hình người.
_________________
[1] Con mèo của Schrödinger: là một thí nghiệm tưởng tượng được đề xuất bởi nhà vật lý nổi tiếng người Áo Erwin Schrödinger (12/8/1887 - 4/1/ 1961),đề cập đến việc nuôi một con mèo trong tình trạng giả vờ có một lượng nhỏ radium và xyanua trong một thùng kín. Có khả năng phân hủy radium, nếu radium phân rã, cơ chế sẽ được kích hoạt để làm vỡ chai chứa xyanua và con mèo sẽ chết, nếu radium không phân hủy, con mèo sẽ sống sót. Theo lý thuyết cơ học lượng tử, vì radium phóng xạ ở trạng thái chồng chất của hai trạng thái: phân rã và không phân rã nên mèo phải ở trạng thái chồng chất của mèo chết và mèo sống. Con mèo vừa chết vừa sống này được gọi là "mèo Schrödinger". Tuy nhiên, không thể có chuyện mèo vừa chết vừa sống, kết quả phải sau khi mở hộp ra mới biết được. Thí nghiệm này cố gắng làm sáng tỏ vấn đề về nguyên lý chồng chất lượng tử ở vi mô từ vĩ mô và kết nối một cách khéo léo liệu vật chất vi mô tồn tại ở dạng hạt hay sóng sau khi quan sát và con mèo vĩ mô, để xác minh hình thức tồn tại của lượng tử khi quan sát được tham gia. Với sự phát triển của vật lý lượng tử, con mèo của Schrödinger cũng đã mở rộng sang các vấn đề vật lý và những tranh cãi triết học như vũ trụ song song.
[2] Rắn của August Kekulé: Đề cập đến việc August đã phát hiện ra cấu trúc của benzen. Benzen là hợp chất hữu cơ được nhà khoa học người Anh Michael Faraday (1791-1867) phát hiện từ năm 1825 nhưng sau đó vài chục năm người ta vẫn chưa hiểu được kết cấu của nó. Các nhà khoa học biết rằng cấu trúc benzen rất đối xứng nhưng lại không tưởng tượng ra được là 6 nguyên tử cacbon hóa trị 4 và 6 nguyên tử hydro hóa trị 1 sắp xếp đối xứng với nhau như thế nào để ổn định. Năm 1865, Friedrich August Kekulé (1829-1896),nhà hóa học người Đức, ngồi ngủ gật cạnh bếp lò khi làm việc mệt mỏi. Trong giấc mơ, ông thấy các nguyên tử cacbon và hydro nối nhau và nhảy múa thành một dây xích cùng với hình ảnh một con rắn quay đầu ngậm chính cái đuôi của mình và xoay tròn trước mặt. Kekulé tỉnh dậy và hiểu được đó chính là cấu trúc của benzen: hình lục giác với mỗi đỉnh là một nguyên tử cacbon.
[3]Con chó của Pavlov: được dùng để mô tả phản ứng của một người mà không cần suy nghĩ, chẳng hạn như chống lại tư duy logic. Pavlov đã tiến hành một thí nghiệm với loài chó: mỗi lần cho chó ăn, ông đều bật đèn đỏ và rung chuông. Sau một thời gian, khi chuông reo hoặc đèn đỏ bật lên, chó bắt đầu tiết nước bọt. Thí nghiệm của Pavlov cho thấy một kích thích trung tính (vòng, đèn đỏ) không gây ra phản xạ bản năng luôn đi kèm với một kích thích có thể gây ra phản xạ bản năng, sau nhiều lần lặp lại, kích thích trung tính này cũng có thể gây ra phản xạ bản năng này. Các thế hệ sau này gọi phản xạ này là phản xạ có điều kiện cổ điển. Hai kích thích này phải được kết hợp nhiều lần thì kích thích trung tính mới trở thành tín hiệu của kích thích có điều kiện thì phản xạ này mới hình thành được.
[4]Con thỏ của Fibonacci: Một bài toán được nhà toán học người Ý Fi-bonacci (L.) nêu ra trong cuốn sách nổi tiếng "The Book of Algorithms ". Nó bắt đầu bằng một cặp thỏ, sau một năm có thể sinh được bao nhiêu cặp thỏ? Giả sử mỗi cặp thỏ có thể sinh ra một cặp thỏ mỗi tháng và mỗi cặp thỏ sẽ trở thành thỏ sau hai tháng trưởng thành. Bài toán này dẫn đến dãy nổi tiếng: 1,1,2,3,5,8,13,21,34,55,89,144,233,·...Là một dãy đệ quy tuyến tính, hai số hạng đầu tiên của nó là F, = F:-1, và mối quan hệ đệ quy là F = F,-1 +F, một:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]