Đêm khuya, Tiểu Hồng vừa hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, vừa nói:
“Trong đám người đó có không ít là tai mắt của hoàng hậu, đuổi đi cũng tốt.”
Ta chống cằm, nhìn nàng:
“Vết thương trên người Lục hoàng tử, tìm ít t.h.u.ố.c tốt bôi cho nó. Bảo tiểu trù phòng làm vài món mà trẻ con thích ăn, ta thấy nó gầy quá rồi.”
Tay Tiểu Hồng thoáng khựng lại:
“Nương nương… người…”
“Đã nuôi thì phải nuôi cho đàng hoàng.” Ta ngắt lời, cúi đầu nhìn món đồ trên án — là một con hổ vải cũ kỹ, đường may đã bung chỉ, hỏi:
“Cái này từ đâu ra?”
Tiểu Hồng đáp:
“Là Lục điện hạ đưa đến, ngài ấy bảo mẫu thân ngài ấy từng dạy — đến nhà người khác không được đi tay không.”
Ta cong môi khẽ cười:
“Đứa trẻ này… cũng thú vị đấy chứ…”
…
Sáng hôm sau, trong lúc dùng bữa sớm, ta đem con hổ vải trả lại cho Thẩm Diên Thần.
Nó siết chặt món đồ trong tay, nhìn là biết đây là vật mà nó quý nhất.
Nó rụt rè ngẩng đầu nhìn ta:
“Cảnh nương nương… không thích ạ?”
Ta hỏi:
“Là mẫu phi con làm cho con sao?”
Nó gật đầu, giọng nhỏ như muỗi:
“Đây là bảo bối duy nhất của con, ngoài ra chẳng còn gì khác.”
“Không phải ta không thích,” ta nói, “chỉ là ta đã qua cái tuổi chơi mấy thứ này rồi.”
Nghĩ ngợi một chút, ta lại bảo:
“Hôm trước ta thấy khóm nguyệt quý trong ngự hoa viên nở rất đẹp, hay là sau khi ăn xong, con đi hái giúp ta vài cành nhé.”
Thẩm Diên Thần ngoan ngoãn đáp:
“Vâng ạ.”
Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mong-xuan-hoa/4797848/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.