Sau yến tiệc Trung Thu, ta lại có thêm một đứa trẻ.
Hoàng hậu dường như sợ ta đổi ý, nên ngay trong đêm đã đưa Thẩm Diên Thần vào Xuân Hoa cung.
Chuyện thu nhận Thẩm Diên Thần, Tiểu Hồng còn chưa kịp phản ứng, người đã bị đưa tới.
Nàng sực tỉnh, vội khuyên ta:
“Nương nương, ngày mai người nên vào cung thưa lại với bệ hạ, Lục điện hạ này thật sự không thể thu nhận được đâu.”
Ta mỉm cười, lắc đầu:
“Sao có thể nói đưa về là đưa về? Dù chỉ là mèo hay chó, đã mang về thì không thể nói bỏ là bỏ, huống hồ lại là một con người.”
“Nhưng cái c.h.ế.t của sinh mẫu Lục điện hạ, rốt cuộc vẫn có liên quan đến người. Nếu ngày sau người nuôi nó lớn, nó quay lại tìm người báo thù thì sao?”
“Vậy cũng được,” ta đáp khẽ, “c.h.ế.t như thế, chí ít không phải là tự tận, sẽ không liên lụy tới người nhà.”
“Nương nương… rốt cuộc là người vẫn chưa buông xuống được…”
Hai năm trước, khi ta bị giam lỏng, bụng đã m.a.n.g t.h.a.i được hai tháng.
Phụ thân đột ngột qua đời, nỗi đau quá lớn khiến ta động thai khí.
Tiểu Hồng quỳ lạy khắp nơi, dâng bạc cầu xin người trong cung, hết lần này tới lần khác.
Nhưng chốn hậu cung xưa nay trọng kẻ quyền quý, chẳng ai muốn rước lấy xúi quẩy vào mình.
Về sau, vẫn là vị hoàng hậu mới được sách lập kia — vị hoàng hậu hiền lương ấy mở lời, mới có thái y chịu đến chữa trị cho ta.
Thái y bước vào giữa đêm, nhưng khi ấy, quần lót của ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mong-xuan-hoa/4797847/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.