Nàng nói: "Không uổng công ta luôn đưa tiền lén lút cho ngươi, câu nói này của ngươi, ta đã khắc sâu trong lòng rồi."
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Ta ngẩng đầu lên, Lục Thế Quân đang đứng ngoài cửa. Chàng thấy ta và Lục Yến Ninh ôm nhau khóc thì căng mặt, nhìn chằm chằm Lục Yến Ninh.
Lục Yến Ninh sợ hãi bật dậy, giơ tay nói: "Đại ca, ta thề! Ta tuyệt đối không nói linh tinh trước mặt A Nhu! Cũng không khuyên nàng ấy bỏ trốn!"
Nàng không đợi Lục Thế Quân mở lời đã nhấc váy lên quay người bỏ chạy mất.
Lục Thế Quân đứng đó như một vị thần giữ cửa, nhìn ta hồi lâu.
Ta ngồi trên ghế, ngoắc tay với ngài ấy, ngài ấy mới bước lại gần.
Lục Thế Quân im lặng một lúc mới nói: "Hôm nay Triệu Đoan phải đi Vinh huyện, nàng có muốn đi tiễn không?"
Ta lấy trán húc vào n.g.ự.c ngài ấy: "Ngài muốn đưa ta đi tư thông sao?"
Lục Thế Quân ghì mạnh vào mặt ta: "Đừng hòng!"
"Vậy ta đi làm gì." Ta lấy hộp gấm ra, lấy bức tranh xuân cung đồ ném cho ngài ấy xem.
Lục Thế Quân liếc mắt một cái, đường nét cằm đều căng cứng lại.
Ta ưu sầu nói: "Bệnh của ngài cứ mãi không chữa khỏi, trước kia ta còn nghĩ không biết tiểu thư nhà nào xui xẻo, phải gả cho một người phu quân không được việc, kết quả cuối cùng, ta lại thành kẻ xui xẻo đó. Lục Thế Quân, chàng phải đối xử tốt với ta một chút, nếu không, ta chịu không nổi cô đơn mà chạy mất thì làm sao?"
Lục Thế Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mem-quan-ngon/4882333/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.