Tỷ tỷ ta nhận được bộ trang sức kia, cảm động ôm ta khóc rất lâu. Ta coi như cũng hy sinh đáng giá.
Ta là người rất biết ơn và muốn đền đáp, nên đã chọn một bộ văn phòng tứ bảo định tặng Triệu Đoan làm lễ tạ ơn.
Ta không biết nhà hắn ta ở đâu, đành phải chờ trên đường hắn ta đi đến nha môn. Sáng sớm ta đã ra khỏi nhà, vừa buồn ngủ vừa đói bụng đứng bên đường.
Khi ta đang lơ mơ ngủ, nghe thấy một người cất tiếng hỏi đầy ngập ngừng:"Bùi Nhị tiểu thư, ngươi đang đợi ai thế?"
Ta ngẩng đầu nhìn, không phải Triệu Đoan đó sao? Hắn ta khi mặc quan phục càng thêm thanh tú, tuấn lãng.
Ta kinh ngạc nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Đương nhiên là đợi ngươi rồi."
Triệu Đoan mím môi, trên mặt hiện lên một nụ cười rất nhạt. Đồng liêu của hắn ta cười cợt trêu chọc, Triệu Đoan hơi đỏ mặt.
Chúng ta ngồi trong một quán trà gần đó, ta tặng lễ vật cho hắn ta. Thật không may, bụng ta đói đến kêu ọc ọc, thật sự là không được nhã nhặn.
Triệu Đoan ngập ngừng một lát, đưa hộp thức ăn mình đang xách cho ta:"Đây là bữa trưa mẫu thân ta làm cho ta, nếu Bùi Nhị tiểu thư không chê, có thể dùng một chút."
Ta nhìn cơm thịt kho trong bát, hương thơm dụ dỗ khiến hồn vía ta như bay mất. Nhưng ta vẫn phải giữ chút cung kính: "Điều này không tiện lắm."
Triệu Đoan cười, chủ động đưa đôi đũa cho ta.
Thịt kho quả nhiên rất ngon! Ngọt mà không ngấy, béo mà không ngán.
Ta vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mem-quan-ngon/4882325/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.