Nếu cô nương nào đoán trúng câu đố chữ do ngài ấy viết, sẽ được nhận lấy.
Bộ trang sức đó vô cùng tinh xảo, rực rỡ sáng ngời. Ta liếc mắt đã nhận ra đó là vật trong kho phòng!
Trước đây tỷ tỷ dẫn ta đi lấy đồ, đã từng luyến tiếc vuốt ve nó rất nhiều lần.
Ta muốn giành lấy nó cho tỷ tỷ.
Nhưng ta đoán liền hai lần đều không đúng. Thấy chỉ còn một cơ hội cuối cùng, ta cũng có chút lo lắng.
Ta liền hỏi Triệu Đoan bên cạnh: "Triệu công tử, ngươi có thể giúp ta được không?"
Mặt Triệu Đoan càng đỏ hơn, nói nhỏ: "Thế t.ử gia nói rồi, chỉ được dựa vào bản lĩnh của chính mình để đoán."
Ta thất vọng ừ một tiếng, không khỏi rơi lệ. Tỷ tỷ luôn nghĩ cho ta, ta lớn chừng này rồi vẫn chưa thể tặng nàng món quà nào cho ra hồn.
Triệu Đoan nhẹ nhàng dùng bút chấm vào mu bàn tay ta. Ta thấy hắn ta dùng bút khoanh tròn vào một chữ.
Ta lập tức hớn hở chạy đến, nói với Thế t.ử gia: "Gia, đáp án là chữ 'Bùi', phải không ạ?"
Chuyện ta gian lận đã bị Lục thiếu gia tố cáo!
Bị Thế t.ử gia gọi đến thư phòng, ta ôm chặt chiếc hộp đựng đầu diện không chịu buông tay. C.h.ế.t cũng không thừa nhận là được! Có bản lĩnh thì đ.á.n.h ta một trận!
Lục thiếu gia phe phẩy quạt, cười lớn: "Hay cho ngươi, Bùi Nhị à! Có người đã hao tâm tổn trí muốn tặng đồ cho ngươi, còn viết cả đáp án câu đố lên lòng bàn tay, chỉ chờ ngươi tìm đến người đó, ngươi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-mem-quan-ngon/4882324/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.