Hai người cùng hoàn thành nghĩa vụ công việc trong nửa tháng tiếp theo ở bệnh viện.
Ôn Vân trở thành người hướng dẫn cho tình nguyện viên mới vào đợt này.
Từ chia khu bệnh tới hoạt động thường ngày, thậm chí phân loại nguyên nhân phát bệnh, Ôn Vân đều có thể rõ ràng đâu ra đấy.
Triệu Đông Duyên là người nghe chăm chú nhất, anh ngồi trên băng ghế nhỏ ghi chú nghiêm túc.
Ôn Vân tò mò rốt cuộc anh đang viết cái gì, lần nào cô liếc mắt tới anh cũng cố tình né tránh.
Nhưng mà Ôn Vân chẳng có thời gian quan tâm chuyện vặt này.
Vì họ vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Khi quay về, Ôn Vân lái xe.
Kỳ lạ ở chỗ trên đường hai người đều chẳng nói chẳng rằng.
Trước khi xe vào khu chung cư, Triệu Đông Duyên bảo cô đậu xe bên đường hai phút.
Triệu Đông Duyên xuống xe, chạy về phía cửa hàng tiện lợi rồi nhanh chóng quay lại, trong tay cầm thêm hai hộp đồ.
Sau khi Ôn Vân nhìn rõ thì suýt nữa bị sặc.
“Anh, anh cứ thế cầm trên tay à?”
Dù rằng bao cao su là đồ dùng hàng ngày vô cùng bình thường nhưng cầm trong tay lộ liễu thế này, lại còn đỏ chót bắt mắt thì có phải hơi ngang nhiên quá không.
Triệu Đông Duyên thản nhiên nói: “Tiết kiệm túi ni lông, bảo vệ môi trường.”
Ôn Vân chậm chạp gật đầu.
Được, anh giỏi.
Về tới nhà.
Ôn Vân vừa quay người đóng cửa lại đã bị đẩy lên ván cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3438642/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.