Triệu Đông Duyên sợ cô uống nhiều rượu bị người ta bắt nạt ở nước ngoài.
Vì thế anh lại vượt giới hạn gọi điện thoại cho cô.
Giống như người bạn cũ chưa từng chia xa, mấy tháng trời không gặp, không nghe được giọng nói của nhau, một lần nữa kết nối, cả hai đều không khó chịu.
Triệu Đông Duyên nói: “Em bận chuyện của em, cứ để điện thoại một bên, anh sẽ không cúp máy. Đợi em về chỗ ở an toàn thì anh sẽ cúp.”
Ôn Vân làm theo.
Chiếc điện thoại tắt màn hình đặt ở trong túi xách, cuộc tụ tập vui vẻ này vẫn tiếp tục.
Mọi chuyện đều rất bình thường.
Cho tới khi Ôn Vân quay về chỗ ở.
Triệu Đông Duyên nghe thấy một tiếng vang rất nặng nề, bỗng chốc lo lắng: “Ôn Vân?”
Tiếng động sột soạt, giọng nói không rõ lắm của Ôn Vân vang lên: “Triệu Đông Duyên, em uống nhiều quá.”
“Vậy em nằm xuống đừng làm gì cả, nếu không ngã đấy.”
“Em phải làm gì đó, bây giờ không làm thì không còn cơ hội nữa rồi.” Ôn Vân như chú mèo con ăn vạ, đến cả tiếng nói cũng nũng nịu hơn thường ngày.
Triệu Đông Duyên thở gấp, khẽ hỏi: “Vậy em muốn làm gì?”
Ôn Vân nói: “Em muốn thấy anh.”
Người muốn nhìn thấy là anh.
Nơi nào của anh, nhìn thế nào, nhìn bao lâu, cách nhìn thế nào thì không biết.
Dù sao thì đêm nay, Triệu Đông Duyên cũng bị cô hành hạ tới nỗi sắp chết được rồi.
Rõ ràng không ở cạnh nhau, một sợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3438641/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.