Cũng không phải là ký biên bản miễn trừ trách nhiệm nên Ôn Vân rất nhanh nhẹn.
Nhưng mà nếu như thật sự ký biên bản miễn trừ trách nhiệm, cô chắc chắn cũng sẽ nhanh gọn.
Sự xuất hiện và sự quả quyết mạnh mẽ vang dội của cô làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Bác sĩ cầm biên bản đồng ý rời đi, y tá gọi tên của Triệu Đông Duyên, người tiếp theo là anh.
Triệu Đông Duyên cúi đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ôn Vân mấy giây, cuối cùng bật cười.
Anh nói: “Em không nhìn kĩ rồi mới ký à, lỡ như là giấy bán thân thì sao?”
“Bây giờ thịt lợn giảm giá rồi, anh cũng không đáng mấy đồng đâu.” Ôn Vân nói.
“Được, của em hết.” Triệu Đông Duyên hạ giọng.
Giày trắng của Ôn Vân lấm lem bụi, góc áo khoác ngoài cũng nhàu, có thể xuất hiện ở đây vào giờ này thì chắc chắn là vượt gió vượt bụi rồi. Cô chẳng nói chẳng rằng, khi ánh mắt chạm nhau, hình như Triệu Đông Duyên nghe được tiếng lòng của cô:
Tự dưng xuất hiện mà chẳng ai biết đều là học từ anh đấy.
Y tá gọi Triệu Đông Duyên, đã đến lúc vào phòng sinh thiết rồi.
Ô Nguyên mạnh mẽ cản anh lại.
Triệu Đông Duyên chỉ tay: “Đừng nói gì. Đừng ôm anh mày. Đừng để anh mày khóc.”
Bé Ôn không nói nên lời.
Cũng có phải là sinh ly tử biệt đâu, đừng có làm kiểu bi tráng thế, lỡ như một lời thành sự thật thì xui xẻo biết bao.
Khi Triệu Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3438638/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.