“Chị Ôn, tan làm xong cùng đi ăn món Tô Châu đi.” Cậu trai trẻ được điều chuyển từ phòng Marketing sang tràn đầy năng lượng, sau một ngày làm việc với khối công việc đầy ắp thì tinh thần vẫn tràn trề.
Ôn Vân vội vàng xua tay: “Các cậu đi đi. Chị phải về nhà tắm một cái.”
Ở công trường cả một ngày, mặt đã thành màu vàng đất luôn rồi, hình tượng người đầy bụi đất thật sự không thích hợp để vào nhà hàng.
Ôn Vân tuỳ tiện mặc chiếc áo phao đen, phong cách từ đầu tới chân đều tối giản nhất, khi lái xe sẽ không làm bẩn đệm ghế. CD đang phát bài của Jay. Thời tiết hôm nay ở Bắc Kinh khá đẹp, trên trục đường chính của khu thương mại, không khí Tết nồng nàn phấn khởi, từng chiếc lồng đèn kết hợp với ánh nắng ngày đông càng làm tăng thêm vẻ đẹp.
Ở cột đèn xanh đèn đỏ, Ôn Vân nhìn ra ngoài cửa ngẩn ngơ rất lâu.
Ánh sáng đã tắt từ lâu hơi loá mắt, khi tiếng còi của dòng xe cộ kéo suy nghĩ về thì cô mới phát hiện ra hốc mắt đã cay xè.
Rời khỏi thành phố Phúc đã nửa tháng rồi nhỉ?
Ôn Vân hơi bừng tỉnh, thì ra công việc bận rộn đến mức có thể quên mất thời gian.
Tới gần khu chung cư, có nhiều gờ giảm tốc nên chiếc xe từ từ chậm lại.
Cũng chẳng biết chiếc xe đằng trước lề mề cái gì, chặn thanh lan can xuống bãi đỗ xe mãi chẳng chịu di chuyển.
Ôn Vân ấn nút P muốn dừng xe để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lua/3438637/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.