Bóng đêm dày đặc.
Từ sau khi ra khỏi căn phòng đó, Lục Thiết Âm cứ cắm cúi chạy về phía trước, thái dương không ngừng co giật đau đớn, suy nghĩ rối loạn. Hắn biết mình nên lập tức trở về Lâm An, nhưng trong lòng lại một mực lo lắng cho Tống Ngọc Thanh.
Người kia bị thương có nặng không? Y liệu có cẩn thận chữa trị?
Lục Thiết Âm muốn quay lại kiểm tra y nhưng rồi lại sợ mình sẽ kích động giết y để báo thù cho sư đệ. Chẳng thể làm gì khác, hắn cắn răng tiếp tục dấn bước, mỗi một bước chân lại giống như cách Tống Ngọc Thanh càng ngày càng xa, lòng đau như dao cắt.
Đời này, sợ là không thể gặp lại nữa rồi?
Bất tri bất giác, trời đã dần dần sáng tỏ. Lục Thiết Âm một đêm không ngủ lại phải chịu kích thích to lớn, cả người hốt hoảng đến mức phương hướng thế nào cũng không còn phân rõ. Hắn chỉ biết hắn đã thừa dịp rời khỏi Thiên Ma giáo, lúc này đang đứng ở một sơn đạo gập ghềnh.
Hắn đang đi bỗng nhìn thấy trước mặt có một thiếu niên độ mười bảy, mười tám tuổi ngồi bên bụi cây đang ôm chân, kêu đau oai oái. Lục Thiết Âm thanh tỉnh rất nhiều, vội tiến lên vài bước mở miệng hỏi han, “Tiểu huynh đệ, ngươi làm sao vậy?”
“Ta lên núi đốn củi, chẳng may lại bị trẹo chân.”
“Trẹo chân? Để ta chữa cho.” Lục Thiết Âm vừa nói vừa cúi đầu kiểm tra. Ai ngờ, hắn còn chưa kịp động vào chân thiếu niên, một bên sườn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-lam-dai-dich/2246930/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.