Dì Phượng là em út của mẹ tôi. Thật ra bà ngoại tôi chỉ sinh được hai người con gái thì ông tôi mất, bà đã ở vậy tần tảo nuôi con cho đến bây giờ, điều làm bà ân hận nhất là không có một người con trai để nối dõi tông đường. Dì Phượng tuổi cũng lớn, dễ chừng đã băm bốn, băm lăm nhưng vẫn chưa lập gia đình. Nghe mẹ kể, hồi mới giải phóng, dì Phượng đang học dự bị y khoa, dì có quen một người bạn trai học trên dì ba lớp, hai người thương yêu nhau lắm và định ngày anh ấy ra trường sẽ làm lễ cưới, nhưng rồi đùng một cái, người yêu của dì Phượng theo bạn bè vượt biên và biệt vô âm tín luôn. Từ đấy, dì Phượng khép chặt cửa lòng không muốn làm quen với ai cả. Bảy năm sau, dì ra trường, được về nhận công tác tại một bệnh viện lớn và tuổi xuân của dì cũng theo đó phôi pha. Con gái chỉ có một thời như hoa đào, chỉ tươi khi mùa xuân đến và phượng vĩ giữa mùa hè mới đậm đà hương sắc thanh tân. Dì Phượng là hoa nở trái mùa, là sen hồng cuối hạ, dù mắt môi còn đẹp nhưng làn da đã mất hẳn màu tươi.
Anh Trí giúp mẹ đem hai túi xách vô buồng, mẹ gieo mình xuống ghế:
- -Mệt muốn chết, Minh ơi, pha nước chanh cho mẹ và dì Phượng đi con.
Nhìn chiếc giỏ to lớn để nơi góc nhà, mẹ ngạc nhiên hỏi dì Phượng:
- -Em đem gì vào nhiều vậy?
Dì Phượng đến ngồi bên mẹ:
- -Có người quen đem hàng từ Lào về, giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-la-yeu-thuong/648097/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.