“Tư Kỳ! Nếu một ngày anh rời xa em thì em phải học cách sống tự lập đấy.” 
“Anh sẽ rời xa em sao?” 
“Khi nào em học được rồi, biết đâu sẽ không cần anh nữa.” 
“Thật sao? Nhưng Vân Tần, em đói rồi.” 
“Thế em muốn ăn gì?” 
“Anh sẽ mua cho em chứ? Nhưng nơi đó cách đây xa lắm.” 
“Vậy em ăn anh cho đỡ đói này.” 
Tiết Vân Tần vỗ tay vào ngực mình, ra hiệu bảo nàng cứ ăn đi.Đoàn Tư Kỳcắn thật, khiến hắn đau đến suýt ngã nhào khỏi chiếc ghế dài, nhưngchẳng bao lâu sau, hắn đã nhanh chóng tìm cách báo thù trên môi nàng.Hai người đùa giỡn suốt hồi lâu, cuối cùng cũng yên lặng ngồi xuống, tựa lưng vào nhau nhìn con phố huyên náo phía dưới. 
Chiều muộn ở Nam Kinh vàng vọt bóng tà dương nơi chân trời, ngay cả làn khói cuồn cuộnbốc lên từ nơi xa cũng khiến nàng cảm thấy thú vị và hiếu kì, nàng không còn vò võ một mình đợi hắn trong khách sạn nữa. Tư Kỳ lười nhác vươnvai, định thay đổi tư thế cho thoải mái hơn thì đột nhiên chiếc ghế dàilật nhào, cả người nàng ngã lăn xuống đất. Lúc lồm cồm bò dậy thì đườngphố Nam Kinh không còn nữa, trước mắt chỉ còn bóng tối và hoang liêu đến vô tận, ngay cả Tiết Vân Tần cũng tịch không thấy bóng dáng. Nàng hoảng hốt, cuống quýt gọi hắn, nhưng bên tai chỉ nghe thấy tiếng vọng củachính mình, mãi đến khi cảm nhận được cơn nhói đau nơi bàn tay, nàng mới giơ tay lên, thấy máu chảy đầm đìa không sao cầm được… 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-hoa-nhu-suong-lai-nhu-gio/2514885/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.