PHẦN 3: TÁI SINH
Type-er: Gabeo
Cứ ngỡ đã chết, vậy mà vẫn sống. Sống nhưng không còn là chính mình. Nếu anh còn trái tim biết xót thương thì có thể đưa em trở lại quá khứ không? Dẫu nơi ấy anh không tồn tại.
Mùa thu năm Dân quốc thứ mười bảy.
Vũ Hán là thành phố bốn mùa phân biệt rất rõ rệt. Đương nhiên, mùa nổi tiếng nhất ở đây chính là mùa hè oi nóng đến khốc liệt. Cái nóng bỏng rát khiến người ta chỉ đến Vũ Hán một lần cũng mãi mãi không thể nào quên. Khi cái nóng đến nực người chấp nhận thu trống hạ cờ rút khỏi trận địa thì mua thu mang theo hơi lạnh liền ập đến. Mỗi mùa có một nét đặc sắc riêng.
Mùa thu trong ấn tượng của mọi người, ngoài đồng lúa chín vàng và hoa quả tràn trề thì đêm thu thanh mát cũng giúp người ta phân biệt rạch ròi với hai mùa kề nó. Làn gió đêm vờn khẽ trên khuôn mặt kề bên bậu cửa sổ, gió heo may không dịu dàng quá đỗi như gió xuân, cũng không hời hợt như gió hè, nó thanh nhã đến mức khiến người ta không nỡ chìm vào giấc ngủ. Tăng Cữu Nhã và mấy cô gái cũng chỉ vì làn gió heo may mà chẳng nỡ đi ngủ, nằm trên giường rồi mà vẫn hàn huyên với nhau them vài câu. Dường như tất cả những chuyện kim cổ đông tây đều nói hết rồi, chỉ duy nhất lai lịch, thân thế từng người là chưa ai động đến, bởi chỉ huy từng cảnh cáo: “Lai lịch đồng nghĩa với tính mạng của các cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-hoa-nhu-suong-lai-nhu-gio/2514801/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.