Tư Kỳ không ngờ cómột ngày nàng lại to gan lớn mật đến thế. Tối hôm ấy, lửa dữ không chỉthiêu rụi căn phòng mà còn thiêu rụi cả phẩm hạn và khuôn phép mà nàngcần giữ. Nếu đêm đầu tiên đối với nàng chỉ là sự buông thả, phóng túngcủa tuổi trẻ thì giờ phút này, nàng hiểu rõ mình thật sự đã yêu ngườiđàn ông này mất rồi, dù hắn mãi mãi không thể thuần hậu được như Đỗ Hoài Dung.
Ngoài cửa sổ, hoa đăng đã dần lên đèn, lọt vào phòng vàisợi vàng phơn phớt, nhưng nàng vẫn cuộn tròn trong chăn, cơ thể trầntrụi thẹn thùng với ánh sáng. Khẽ khàng trở mình, chiếc giường duy nhấttrong quán trọ nhỏ hẹp và sơ sài này vẫn còn khá rộng. Tiết Vân Tần mòmẫm chui vào chăn và ôm nàng thật chặt. Hai người đang yêu có gần gũi,thân mật về cảm xúc đến đâu cũng không thể sánh bằng sự tiếp xúc và gắnkết của thể xác.
“Còn sợ xấu à? Giờ có lạnh nữa đâu.” Hắn cố tình khiêu khích, cắn vào thùy tai của nàng, không chịu buông. Nàng tránhánh mắt của hắn, khẽ khàng vươn tay ra, ôm lấy hắn một cách ngượngngùng. Trong tiềm thức của nàng vẫn tồn tại cảm giác cắn rứt và áy náy.Cuộc lột xác đầu tiên xảy đến quá đỗi bất ngờ và nhanh chóng, thậm chínàng còn chưa kịp nghĩ kĩ xem tương lai của mình sẽ ra sao.
“Saochẳng nói năng gì thế? Lẽ nào em đang hồi tưởng lại hương vị ngọt ngào?” Tiết Vân Tần tuyệt đối không cho rằng nàng đang hối hận. Sự tự phụ ấykhiến Tư Kỳ càng thêm thẹn thùng. Nàng vẫn lặng thinh nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-hoa-nhu-suong-lai-nhu-gio/2514789/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.