Cắn một chiếc bánhTrung Thu, nhân đậu xanh vẫn lưu hương trên môi. Rằm tháng Tám, đươngnhiên phải ăn một miếng bánh Trung Thu mới thấy vui. Một lát sau, Tư Kỳđã ăn hết miếng bánh nhỏ trên tay. Mẹ nàng không nỡ ăn, nhưng nàng kiênquyết bắt ăn nên bà chỉ nếm một chiếc lấy lệ, còn để phần tất cả chonàng. Nhìn một bàn đầy thức ăn, hai mẹ con không hẹn mà cùng nhớ đếnĐoàn Kỳ Phàn. Hễ nghĩ đến y, hai người lại thấy cùng trầm mặc.
Không còn cách nào khác, Tư Kỳ lại đưa một chiếc bánh nhưng mẹ nàng khôngcầm, thoái thác rằng không thấy ngon miệng. Hai mẹ con câu được câuchăng, hỏi han tình hình thường ngày, mãi sau, Tư Kỳ phải nói về nhữngchuyện vui khi làm ở tiệm may thì nét mặt mẹ nàng mới thoáng hiện nétvui vẻ. Nhưng nhắc những chuyện ấy, nàng lại chợt nghĩ tết Tiết Vân Tần, không biết hắn đón Trung Thu như thế nào. Phủ họ Đỗ có mời hắn đến uống rượu, thưởng trăng không? Bây giờ có đang ăn bánh Trung Thu không? Hayđang cùng bạn bè thưởng ngoạn? Không hiểu sao nàng rất muốn biết nhữngđiều đó, có lẽ vì thường xuyên nhận được sự giúp đỡ của hắn nên nàngcũng nghĩ mình phải báo đáp lại chút gì đó. Hàng xóm láng giềng bìnhthường, lễ tết còn biếu quà cho nhau nữa là. Đêm nay là Trung Thu, kiểugì nàng cũng phải biếu hắn mấy chiếc bánh mới được.
Nói dối mẹ là ông chủ có việc gấp cần nàng về tiệm sớm, cũng không đợi mẹ ngăn cản,Tư Kỳ cầm mấy bộ quần áo mùa đông, đi ra cửa. Mẹ nàng đưa một hộp bánhcho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-hoa-nhu-suong-lai-nhu-gio/2514786/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.