Sáng sớm, trời lấtphất mưa, Tư Kỳ biết hoa dạ hợp ưa ấm sợ lạnh, cũng biết đây là chậu hoa mà cậu chủ yêu thích nhất, bèn vội vàng bê nó vào phòng. Thư phòngphảng phất hương thơm dìu dịu khiến nàng bỗng cảm thấy thật ấm áp. Tư Kỳ đặt chậu hoa xuống rồi quay trở lại bàn luyện chữ, mải miết hoàn thànhbài tập cậu chủ giao. Nhưng viết được mấy chữ, nàng vẫn thấy gượng gạothế nào ấy, hình như vận lực không đủ.
Đỗ Hoài Dung tới gần, liếc mắt nhìn rồi nhắc nhở: “Lưng phải thẳng, bút phải cầm chắc, từng nétchữ phải biết thu biết thả. Tay đừng có cứng đờ như thế. Cô luyện chữ mà người lúc nào cũng cứng nhắc như vậy thì làm sao chữ viết uyển chuyểnđược. Viết lại đi!”
Tư Kỳ thở dài, bỏ tờ giấy đang viết dở đi,thay bằng tờ giấy mới. Vừa hạ bút thì bên cạnh đã vang lên tiếng thở dài ngán ngẩm, tiếp đó là giọng nói của cậu chủ: “Cô xem cho kỹ nhé. Phảithu lực lúc viết nét móc này, cổ tay hướng vào trong rồi chuyển, bút sẽđược nhấc lên một chút…”
Vừa nói, Đỗ Hoài Dung vừa cầm chặt taynàng, nhẹ nhàng tô một nét móc trong theo nét mờ đã vẽ sẵn. Đoàn Tư Kỳthoáng nhìn đã thấy nét bút mà cậu chủ cầm tay nàng viết là nét đẹp nhất trong cả chữ, lại nhìn mu bàn tay vừa được cậu chủ chạm vào, má chợtửng hồng, việc luyện chữ càng trở nên khó nhọc.
Đỗ Hoài Dung thấy nàng đã hiểu lời mình, liền trở về bên chiếc đôn tròn đặt ở phía trongcùng của thư phòng, một mình ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-hoa-nhu-suong-lai-nhu-gio/2514768/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.