Mùa thu năm 1928.
Dải Vũ Xương, Lỗ Hạng đất rộng người thưa, ấy là vùng ngoại ô hẻo lánh nhất.
Từ đây phải mất một ngày đường mới đến được thành phố Vũ Xương náo nhiệt,bởi vậy các điền chủ lũ lượt bán đất bán ruộng để chuyển về thành phố.Một số công xưởng lớn hay tin liền nhân cơ hội ép giá đất rồi san bằnghơn mấy chục mẫu ruộng, nhanh tay xây dựng nhà xưởng. Dõi mắt ra xa, giờ chỉ thấy từng dãy nhà ngói nối tiếp nhau tạo thành vòng tròn, trôngchẳng khác gì phố nằm trong phố.
Gần đó còn có một khu nghĩa địa. Đối với dân làm ăn buôn bán thì sự tồn tại của nó là điều vô cùng không may mắn. Vậy mà người ta vẫn giữ nó lại, bởi người chết là kẻ giữ bímật trung thành nhất, hơn nữa người chết còn là công cụ đắc lực nhất đểdoạ người sống. Vì bí mật này nên nó nghiễm nhiên đoạn tuyệt với mọi sựdòm ngó của đủ loại khách lạ, giống như tấm biển trinh tiết sừng sữngtreo trước cửa nhà vậy. Nó nhắc nhở những kẻ đứng sau tấm biển khôngđược phép vượt qua Lôi Trì[1] nửa bước, nếu không chắc chắn sẽ phải bỏmạng. Có lẽ vì vậy nên chẳng ai ngờ doanh trại huấn luyện sĩ quan tìnhbáo của một tổ chức bí mật lại nằm ở miền sơn cước cằn cỗi hoang vu này.
Để khắc phục những chế độ chưa hoàn thiện trong tổ chức gián điệp từ trước tới nay và tránh hậu quả phải gánh chịu do năng lực tổng thể của cáchọc viên tình báo được tuyển sinh theo hình thức chuyển nguyện vọng quáyếu kém,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-hoa-nhu-suong-lai-nhu-gio/2514759/quyen-1-chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.