Ở viện cùng bà Phương, cả ba người ngồi hóng gió mát nhìn hoa cỏ dại, chị Trịnh đối với bà Phương rất tốt.
Chị ấy chăm sóc bà Phương y như lúc chị chăm sóc mẹ Dung, điều đó khiến cho Phương Hoa cảm thấy chạnh lòng. Chị đối tốt với cô như vậy, tất cả đều vì nghĩ rằng cô vô tội, Phương Hoa lúc này thật giống như một kẻ núp sau sự thật lợi dụng lòng tốt của chị Trịnh.
Bà Phương nằm ngủ trên giường, chị Trịnh nhẹ nhàng kéo chiếc chăn của bà ngay ngắn lại, Phương Hoa ngồi bên cạnh nắm bàn tay già nhăn của mẹ xoa xoa.
"Hồi trước mẹ chị cũng như vậy" Chị Trịnh nhẹ nhàng nói, muốn an ủi cô em gái nhỏ "Bác sĩ An cũng là người phụ trách cho mẹ chị, một thời gian thôi mẹ em sẽ khoẻ lại thôi."
"Em cũng mong thế" Phương Hoa nâng môi, đáy mắt ánh lên buồn bã "Chị thật sự rất tốt, chị đối với em cả mẹ em thật tốt."
Chị Trịnh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phương Hoa, giọng nói cứng rắn "Chị đã bảo rồi, chị rất là công tư phân minh nga, em với dì Phương đâu có lỗi."
Hai bàn tay ôm chầm bàn tay già của mẹ, ngón tay cái chậm chậm xoa xoa mu bàn tay bà Phương. Nghe đến câu nói Phương Hoa không có lỗi kia, cô mím chặt cánh môi, lòng tốt của chị khiến cô cảm thấy áp lực, đôi mi dày cụp xuống che đi đôi mắt đẹp "Chị hiểu lầm rồi, không phải em không có lỗi."
Chị Trịnh chớp mắt ngạc nhiên, nhanh chóng nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945254/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.