Ở căn hộ nhỏ, cả ba người ngồi quây quần ở bàn ăn cơm, dì hai nấu rất nhiều món ngon thêm cả đồ nướng mà chị hai mua về. Một bàn rộng toàn thức ăn ngon nức mũi, họ ăn rất ngon miệng, dì và chị kể cho cô rất nhiều chuyện xảy ra gần đây, Phương Hoa thì kể cho hai người họ về Hiểu Minh.
"Con bé giờ không bám con nữa nhỉ?" Dì hai hỏi, nhớ lại lúc trước vắng Phương Hoa một chút con bé đã khóc toán lên. Phương Hoa nhai hết thích trong miệng đáp lời "Giờ con bé không thèm con nữa ấy."
Hiểu Minh có papa, có cả dì xinh đẹp nga, bây giờ chẳng buồn bám Phương Hoa như trước.
"Vậy cũng tốt" Chị hai vui vẻ, nhìn bộ dạng trắng trẻo của Phương Hoa đánh giá "Em ở đó có tốt lắm không?"
"Tốt lắm" Phương Hoa tươi cười, không để lộ bất kì sơ hở nào. Nghĩ lại ở Trịnh gia, Phương Hoa cũng chẳng cần lo lắng về chuyện ăn mặc, chỉ có tâm lý bị tra tấn liên tục. Da vẻ cô tốt hơn, cũng có tí da thịt, nếu cô không bày ra vẻ mặt mệt mỏi thì chẳng ai nhận ra.
Nghe thấy cô vẫn ổn, hai người họ nhẹ nhõm, bữa cơm ngon cứ vậy diễn ra. Điện thoại Phương Hoa ở trong túi xách rung lên liên tục, nhưng khoảnh cách ở sofa đến bàn ăn trong bếp quá xa. Phương Hoa chẳng nghe thấy, cô cũng chẳng màng đến, hôm nay có thể gọi là ngày xã hơi của Phương Hoa.
Trịnh Thành Dương gọi rất nhiều cuộc gọi đều không nhấc máy, bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945252/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.