"Aa... Trịnh Thành Dương..." Giọng nói run rẩy của cô gái nằm úp, mái tóc ngắn rũ rượi ôm lấy gương, mặt vùi vào trong chăn gối mềm bê bết vì mồ hôi. Từng nhịp thở nóng rực thổi vào chăn gối, những ngón tay nhỏ siết lấy chăn mềm "Đủ... Anh đủ rồi..."
Phía sau chỉ có truyền đến hơi thở nóng rực như lửa đốt, những ngón tay thon dài mơn trớn tấm lưng ướt mồ hôi, chạy từ dưới mông mềm theo sống lưng chạy lên trên. Bắt lấy bả vai nhỏ, ghì xuống Phương Hoa, thắc lưng va chạm mạnh, tiếng nước anh ách vang lên.
Va chạm cự long đến miệng hoa tâm bên trong bụng nhỏ, hoa tâm bị cự long kia giả nhừ, vừa đau đớn lại vừa khoái cảm. Hai cảm xúc trái ngược lật đổ Phương Hoa, cô ho khan hai tiếng sau đó nuốt xuống miệng đắng "Khụ khụ... Ực..."
"Đừng mà... Hu..." Giọng nói ngọt ngào thảm thiết cất lên, mặt nhỏ vùi vào gối mềm.
Anh muốn bao nhiêu nữa?
Trịnh Thành Dương hít sâu, rừng rực như nhum nham bùng cháy, rít ra từng hơi thở vì khoái hạc râm rang khắp người. Bao nhiêu chịu đựng tích tụ một tuần qua, bao nhiêu thèm khát ham muốn đè nặng của gả đàn ông ba mươi ba tuổi, tất cả đều bùng phát trong đêm nay.
...Bệnh viện trung tâm thành phố S...
Chị Trịnh và Lâm Khả My cùng ngồi chờ đợi kết quả sau một loạt kiểm tra, dù Lâm Khả My liên tục khẳng định cô không sao chị Trịnh vẫn kéo cô đến bệnh viện cho bằng được.
"Em đã bảo là không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2945208/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.