Trở về nhà, chị Trịnh bồng cục mỡ đi qua đi lại trong phòng khách chờ đợi, hôm nay Trịnh Thành Dương về muộn hơn mọi khi. Con bé cảm thấy ba lâu về cũng đã nhăn nhó mặt mũi, chị phải bồng vỗ về đi qua đi lại như thế nga.
Nhìn thấy papa đi vào nhà, mặt tròn nhỏ nhắn nhanh chóng hớn hở như hoa, tay nhỏ trắng múp như măng tre non hướng Trịnh Thành Dương, gấp rút "Papa, papa."
Đi đến chỗ chị, giơ ra hai tay đón lấy bé con từ chị.
chị Trịnh nhìn anh, bằng đôi mắt thấu hiểu của chị nhìn thấy phiền muộn trên gương mặt anh, trông như không khoẻ "Em có sao không? Trông sắc mặt không được tốt lắm."
"Không sao" Trịnh Thành Dương đáp nhanh, bồng bé con nâng niu trên tay, không phiền chị lo lắng.
"Hay chị bảo cô Năm hầm đồ bổ" Chị ngỏ ý, Trịnh Thành Dương phì cười, tuấn duật thị lên ánh mắt lịch lãm đánh bay mọi sự mệt mỏi mà chị nhìn thấy "Em không có phải ông lão, chị lo lắng quá rồi."
"Ừ, do sắc mặt em không được tốt đấy" Chị vỗ vỗ vai anh, tay đẹp xoa đầu nhỏ của cục mỡ "Mỡ ngoan nha, không được quậy papa đấy."
"Biết ùi" Bé con chúm chím môi cười.
...
Sau khi chạy một mạch từ Trịnh thị trở về, Phương Hoa vô cùng cảm thán về bản thân, hôm nay cô thực là dũng cảm đi. Đi về căn hộ của mình, bây giờ cũng đã gần 8h đêm, Phương Hoa phải gọi cho Vũ Minh Tân không cần đến chỗ làm đón cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944980/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.