Vũ Minh Tân chờ đợi lúc lâu, Phương Hoa không hề có ý mở cửa. Qua một giờ đợi chờ rất lâu không có kết quả, Vũ Minh Tân đành phải rời đi một mình.
Phương Hoa ở bên trong căn hộ của mình, căn hộ như là lớp vỏ bọc bảo vệ Phương Hoa. Ngồi trên sàn nhà lạnh đến đôi chân tê cứng, lạnh cóng ăn mòn xúc giác, nâng người đứng dậy cả người liền cứng lên tê dại.
Đi đến bàn trà ngồi xuống ghế gỗ, ngây ra như một chiếc xác chết.
Có phải là... Cô không thể chấp nhận Vũ Minh Tân được phải không?
Cô cố gắng muốn chấp nhận nhưng... Thế nào cũng nhớ người kia, cô muốn chấp thuận nhưng không tài nào xua đuổi được hình bóng kia.
Chỉ vì một thứ gọi là tình cảm khiến bản thân mệt mỏi biết là bao, cô không muốn yêu thương ai nữa, hiện tại không thể tiếp nhận người mới lại chẳng thể xoá nhoà người cũ. Cuộc đời trêu đùa cô quá, đẩy Phương Hoa vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Phương Hoa của đêm nay, cô hi vọng đêm nay là đêm cuối cùng phải khóc vì thứ gọi là tình cảm ngu ngốc này.
Ngày hôm sau, bước ra khỏi căn hộ chuẩn bị đi làm, đập vào mắt đã là một người quá quen, có vẻ như anh đã chờ đợi từ lâu.
"Anh làm gì ở đây?"
"Anh đến đưa em đi ăn sáng, sau đó anh đưa em đến chỗ làm" Vũ Minh Tân trả lời nhanh, bộ dạng rối rít, trên gương mặt anh còn có vẻ hốc hác vì một đêm không ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944979/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.