Bắt đầu từ ngày hôm sau, Phương Hoa sẽ không đi làm nữa, cho đến khi nào chị chủ có thông báo đi làm lại. Buổi sáng ở nhà với hai cha con được một lúc thì một người lớn đi làm, bé nhỏ đi học.
Phương Hoa sang chỗ cha thăm mẹ như giao kèo tối hôm qua, sức khoẻ mẹ tốt lên hẳn, gương mặt hồng hào bừng bừng sinh khí. Nhìn không ra là mẹ bị bệnh nữa, hai mẹ con ngồi bên nhau trò chuyện cả buổi chiều.
"Sao con không đến đây ở, ở với mẹ cho vui, không có con buồn chán lắm" Bà Phương thắc mắc, trông mong vào câu trả lời của con gái. Phương Hoa trầm tư do dự, nhẹ nhàng đáp lời "Hiện tại vẫn chưa tiện, khi nào ổn con sẽ dọn đến."
Trả lời cho qua, bà Phương nghe thế lại rất vui mừng, mặt mày sáng rực "Ừ ừ, khi nào được thì con đến nhá."
Nét mặt không thể nào hào hứng hơn kia, cô lại nói dối để qua mặt mẹ, một cảm giác tội lỗi làm sao. Phương Hoa cắn răng gãi đầu trong bức rức, cô không thể làm gì khác hơn nha.
Chuyến thăm đến chỗ mẹ rất ổn thoả, sau đó là cuộc hẹn coffee cùng với chị Lâm của cô đi. Hai người hẹn nhau ở một quán trà sữa màu hồng, một màu hồng chủ đạo cực kì sến súa. Bụng Lâm Khả My cũng đã lớn hơn, chị tăng cân lên thấy rõ tay chân rất tròn trịa mập mạp, vóc dáng lùn lùn thêm chiếc đầm bầu màu xanh da trời pha loãng màu trắng, trở nên rất đáng yêu.
Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-han-nhuoc-yeu-bao-gio-anh-yeu-em-tu-tinh-phuong-hoa/2944909/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.