Chuyện đã được xử lý tốt, Tần Việt mở cửa xe, dự định về nhà.
Hứa Nhất lại đẩy Tần Việt qua một bên, giành trước một bước chui vào trong xe.
“Cậu muốn đi đâu?” Tay Tần Việt đặt ở trên cửa xe, duy trì tư thế mở cửa xe.
Hứa Nhất ngồi tận cùng bên trong, đưa lưng về phía Tần Việt, duỗi ngón tay vẽ lên trên cửa sổ xe.
“Anh đã nói anh là của tôi, cho nên tôi muốn về nhà với anh.”
Cửa sau xe truyền đến động tĩnh, trợ lý quay đầu lại nghi ngờ khi thấy Hứa Nhất ngồi song song với Tần Việt: “Giám đốc … Chúng ta đi về nhà nào?”
Tần Việt lấy tay đè cái trán: “Biệt thự trên sườn núi.”
Xe chạy qua cầu lớn, trời bắt đầu đổ mưa phùn. Mới bắt đầu trên cửa sổ xe chỉ có mấy giọt nước, dần dần càng lúc càng nhiều, nước mưa ở trên cửa sổ xe dần dần hình thành dòng nước.
Hứa Nhất ngồi bên cạnh cửa sổ xe, không đóng cửa hết lại. Tần Việt phát hiện cậu đang ngẩn người, cũng không quản.
Anh biết Hứa Nhất tâm tình không tốt, ít nhất không phải nhìn như bề ngoài không tim không phổi như vậy.
Nước mưa tạt vào làm ướt tóc Hứa Nhất, làm mặt mày cậu thêm trắng bệch.
“Anh nói nếu như tôi giúp em của anh chữa bệnh, cái gì anh cũng đồng ý cho tôi. Còn nói nếu như tôi thiếu tiền thì đi tìm anh.”
Ngoài cửa sổ tiếng mưa gió thật sự quá lớn, Tần Việt nghe không rõ.
Hứa Nhất phản ứng lại, nghiêng người đóng kín cửa, không gian trong nháy mắt trở nên yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/256628/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.