“Tiểu Hạ, em lên lầu trước, anh đứng ở đây nhìn em.” Hứa Nhất chỉ đưa Tiểu Hạ đến đầu hẻm.
“Sao anh không đi lên.”
Hứa Nhất đốt một điếu thuốc, thả lỏng dựa vào tường: “Không có chuyện gì, anh muốn ở bên ngoài hóng mát một chút, em đi mau đi.”
Tiểu Hạ nửa tin nửa ngờ, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn.
“Sao mà cứ chậm chạp lề mề vậy? Nhanh lên, về nhà đi.” Tự nhiên Hứa Nhất trở nên rất nóng nảy.
Tiểu Hạ bị cậu làm cho sợ đến co rúm, quay đầu lại rống cậu: “Anh làm gì hung ác với em như vậy?”
Cậu cũng cảm thấy thái độ của mình không tốt, sau khi mở miệng lại hòa hoãn không ít: “Đi thôi, nhanh lên về nhà, không phải anh ở đây nhìn em sao, đừng sợ.”
Khi bóng lưng Tiểu Hạ hoàn toàn biến mất, Hứa Nhất dụi tắt thuốc lá, ngẩng dài cổ xuất thần nhìn trăng sáng trên trời: “Nếu mình biết bay thì tốt rồi, mình sẽ bay, sẽ bay, bay từ nơi con hẻm chật chội này bay ra ngoài, bay đến mặt trăng, rốt cuộc không còn bất kỳ cái gì có thể ngáng chân mình, mình sẽ trở thành một ngôi sao hay là mặt trăng.”
Hôm nay ngày rằm nên mặt trăng thật là tròn, ngày Hứa Nhất lãnh lương là ngày bầu trời đêm sáng nhất, cũng là ngày tối tăm nhất của Hứa Nhất.
Trong ngõ hẻm truyền đến tiếng bước chân “Xoát xoát xoát”, Hứa Nhất cúi thấp đầu nghĩ, lần này là mấy người đây, một người, hai người hay là năm người. Hứa Thanh Sơn thiếu nợ người ta bao nhiêu tiền vậy? Có phải lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-giac-mong-ban-dau-tu-mong-so-giac/256627/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.