🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoàng Tùng quay lưng đi, không có ý xấu nhắc tôi: "Đèo Dương Anh về giúp anh nhé."

Tôi im lặng, cổ họng như có gì chặn lại. Chắc có lí do gì đó ở đây, vừa là trách nhiệm, vừa như một lời thách thức. Tôi hiểu ý anh Tùng, nhưng bản thân lại nhát đến đáng ghét.

Tôi sợ...

Sợ rằng mình đã ngộ nhận mọi thứ, sợ cái tôi của mình quá lớn mà vô tình làm tổn thương Dương Anh. Sợ nhất là... con bé thích người khác.

Phòng hội đồng đông đủ kín người, không khí nhộn nhịp, chỉ riêng tôi bước vào như kẻ vô hình. Ánh mắt tôi tìm kiếm Dương Anh. Bất ngờ ánh mắt xinh xắn kia cũng đang nhìn tôi, nhưng đôi mắt ấy trông có vẻ buồn bực.

"Nào, tập trung! Để tao xếp đội hình." Thùy Chi, lớp phó văn thể mỹ đanh đá, vỗ tay dồn dập. Tiếng con nhỏ át cả không gian ồn ào.

Hoàng Dương bị nhéo tai vì nghịch ngợm, mấy đứa con gái thì lo chụp ảnh sống ảo. Chỉ có Dương Anh đứng một góc, bàn tay nhỏ vẫn cầm ly trà chanh lạnh ngắt. Những giọt nước lạnh buốt rơi tí tách xuống tay, thấm ướt đầu ngón tay mảnh khảnh.

Tôi chần chừ định bước tới, lấy cốc trà chanh giúp con bé, thì bất ngờ bàn tay lạnh băng Thùy Chi kéo lại:

"Đứng yên, đừng lộn xộn."

Bất đắc dĩ, tôi yên vị. Định mệnh như trêu ngươi, Dương Anh lại bị kéo đứng cạnh tôi. Ly trà chanh trong tay vẫn không buông.

"Nước ai mua vậy? Sao không nói tao mua." Tôi hỏi, giọng nhỏ và run.

"Anh Tùng mua, với tại sao phải nhờ mày, nhỡ bạn gái mày ghen." Câu trả lời chẳng mấy vui vẻ, buốt lạnh như chính cốc trà trên tay ấy.

Tôi có "bạn gái" từ lúc nào, chính tôi còn chẳng biết, nhưng sao Dương Anh nói vậy?

"Lát nữa tao chở về..."

"Khỏi, để anh Tùng."

Giờ thì chỉ cần trong lời nói của Dương Anh nửa chữ là "Tùng", một chữ cũng là "Tùng" và cũng là nhát dao sâu nhất cứa vào tim tôi. Nắm tay tôi siết chặt, ánh mắt rũ xuống. Mũi cay xè, lòng đã đau, giờ thì đau hơn. Lần đầu tiên, tôi thấy mình yếu đuối và bất lực đến vậy.

Không để Dương Anh nói thêm, tôi lặng lẽ thốt ra một câu: "Tao... xin lỗi."

Dương Anh ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy ngờ vực.

"Lí do?"

Tôi lặng người. Tôi sai vì điều gì? Tôi không biết. Chỉ biết mỗi lần Dương Anh buồn hay giận, thì đều là lỗi của tôi.

Rõ ràng trong lời nói của con bé như thế đã quá rõ ràng, ý muốn nói tôi đã làm điều gì đó sai, nhưng không nói thẳng.

Buổi tập cứ thế trôi qua trong sự im lặng ngột ngạt. Hai chúng tôi đứng gần nhau nhưng như cách cả đại dương. Mỗi động tác, mỗi bước di chuyển đều trở nên nặng nề. Như một cực hình.

Tập luyện xong, tôi đứng đợi trong im lặng. Khi Dương Anh và Thu Trà nói chuyện xong, con bé lướt qua tôi, ánh mắt lạnh tanh, rồi bước thẳng ra cổng trường. Vẫn nhất định phải đợi Hoàng Tùng.

Tôi cắn chặt môi, đẩy xe chầm chậm tới bên cạnh. Giọng tôi khàn đi một chút, không ốm, không khóc, khàn vì đau lòng: "Anh Tùng bận rồi. Để tao đèo."

Dương Anh quay lại, ánh mắt sắc lạnh như xé rách cả không gian.

"Anh ấy không nói gì với tao."

Nói rồi Dương Anh lôi điện thoại ra, lướt tìm tin nhắn. Mọi sự chú ý dồn vào màn hình, chẳng hề quan tâm đến tôi đang đứng cạnh. Cảm giác này khiến tôi khó chịu, khó chịu vì thương, vì muốn Dương Anh quan tâm, để ý tới mình... Chứ không phải người con trai khác.

Cơn giận và nỗi sợ hòa làm một, âm ỉ trong lòng tôi trong thời gian khá dài. Tôi lặng người nhìn Dương Anh, mặc dù chưa biết tôi đã làm gì không đúng, nhưng tôi vẫn lựa chọn tôn trọng con bé.

[Nói với Dương Anh, anh bận.] Tin nhắn mới từ Hoàng Tùng.

Thật ra tôi muốn nhắn cho anh Tùng đến đón Dương Anh, nếu con bé không muốn tôi, nhưng Hoàng Tùng lại nhanh tay hơn tôi, tôi nói: "Anh Tùng, bận rồi." Đồng thời giơ điện thoại lên cho Dương Anh xem.

Ngẫm một lúc, tôi thấy sự do dự trên khuôn mặt của Dương Anh.

"Thôi đành vậy."

Cuối cùng vẫn lựa chọn đi cùng tôi, tôi nở một nụ cười hiếm hoi từ mấy tiếng trước đến giờ, nhưng rồi cũng chẳng còn vui nữa, vì biết Dương Anh cũng phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, tôi chính lốp dự phòng khá ổn cho con bé.

Tôi không dám nói gì trên đường, về đến nhà Dương Anh mới tiếp gượng nói được một câu.

"Mai anh Tùng hay là tao đón?"

Tôi cố tình đưa ra hai sự lựa chọn, mặc dù tôi muốn người Dương Anh ưu tiên là tôi chứ không phải sự lựa chọn, nhưng tôi biết tôi đã làm nhiều điều có lỗi khiến Dương Anh ghét mình, nên cũng cảm thấy mình không có tư cách.

Im lặng một hồi, Dương Anh trả định trả lời nhưng không trọn vẹn: "Mai... Khụ, khụ..."

Con bé ho khan vài tiếng rồi, có lẽ vì uống nước lạnh, lại còn mặc mỗi một chiếc ao sơ mi mỏng.

"Mai... Mày đèo tao." Dương Anh vẫn gắng đáp.

Tôi vui, nhưng lo lắng hơn vui, nhắc con bé: "Ho rồi, tao đã dặn đừng uống lạnh, mặc ấm rồi, sao không chịu nghe?"

"Về đi, muộn rồi, tao lo được." Dương Anh hất hất tay, ý nói tôi về, rồi hờ hững vào nhà.

Những ngày sau đó, mọi thứ như cuốn tôi vào guồng quay bất tận. Cảm giác vui vẻ ùa về khi Dương Anh vẫn để tôi đón đưa mỗi ngày. Tôi không rõ lý do là gì, nhưng chỉ cần thấy bóng con bé ngồi sau xe, vòng tay ôm nhẹ eo tôi, mọi mệt mỏi đều tan biến.

Thời tiết chuyển mùa, không còn cái oi nóng của mùa hè, nhưng những cơn mưa dai dẳng vẫn kéo đến, như thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Mưa xối xả, gió rét táp vào mặt. Nhưng dù mưa hay gió, tôi vẫn đều đặn chờ ở cổng, chiếc áo khoác ướt sũng, đôi tay lạnh cóng. Chỉ cần Dương Anh bước ra, ánh mắt dịu dàng thoáng qua là mọi sự lạnh lẽo trong tôi tan biến.

Nhưng trong lòng tôi, nỗi sợ vẫn chưa bao giờ mất đi. Sợ rằng một ngày nào đó, sẽ có ai khác thay thế vị trí của tôi - một kẻ đưa đón miễn phí, nhưng lại coi việc ấy là điều hạnh phúc nhất trên đời.

5 ngày...

Tiết mục văn nghệ bắt đầu thành hình. Tiếng nhạc dồn dập trong căn phòng tập ngột ngạt, mồ hôi rịn trên trán nhưng tôi chẳng thấy mệt. Dương Anh múa trước mặt tôi, từng động tác mềm mại, gương mặt đượm nét tập trung, khiến tim tôi lỡ nhịp không biết bao lần.

7 ngày...

Những trận la hét của Thùy Chi không còn xa lạ. Cô nàng lớp phó văn thể mỹ "lực điền" nhỏ bé nhưng tiếng hét thì vang trời. "Chân trái, chân trái. Đầu gối thẳng lên! Cả đám lười như hủi thế này, bảo sao không tiến bộ!"

Mấy đứa con trai nhốn nháo, còn đám con gái thì lo tạo dáng, selfie, đăng TikTok. Tôi chỉ nhìn Dương Anh. Con bé vẫn ngoan ngoãn tập luyện, chẳng mấy khi than thở, từng bước chân uyển chuyển, cứ như thể tỏa sáng giữa đám đông lộn xộn.

9 ngày...

Mưa vẫn rơi. Dương Anh ngồi sau xe tôi, đôi tay nắm chặt vạt áo khoác. Tôi khẽ hỏi:

"Lạnh không?"

Con bé chỉ lắc đầu, đôi mắt ẩn sau làn tóc ướt thoáng nét cười. Lúc ấy, tôi ước thời gian ngừng lại, để con đường về nhà cứ kéo dài mãi.

11 ngày...

Bài tập tương đối hoàn chỉnh.

Chỉ còn ba ngày nữa là tới buổi diễn. Phòng tập giờ đã quen với những tiếng nhạc, tiếng cười đùa, và cả những cái nhíu mày căng thẳng của Thùy Chi.

"Tập trung nào. Lần này mà sai nhịp nữa thì đừng trách tao."

Dù mệt mỏi, chẳng hiểu sao trên môi "lũ giặc" vẫn không thiếu đi nụ cười, lại còn rất hăng say. Tiết mục đã gần hoàn thiện, mọi động tác ăn khớp, nhịp nhàng. Đến cả Thùy Chi cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng.

Đêm hôm đó, tôi nhận tin nhắn từ Hoàng Tùng.

[Em sắp hết thời gian, không nhanh anh sẽ đi trước em một bước.]

Tôi biết.

Buổi diễn không chỉ là cơ hội để tôi thể hiện bản thân, mà còn là khoảnh khắc tôi đặt cược tất cả. Tôi đã dành không ít đêm luyện hát, từng nốt nhạc, từng quãng lặng, nhờ cả dì tôi - giáo viên âm nhạc, dạy nhạc chỉnh từng cách lên xuống giọng. Tất cả để chuẩn bị cho một lời tỏ tình, một khoảnh khắc mà tôi không cho phép mình thất bại.

Tiết học cuối cùng trước ngày 20/11, trôi qua trong sự gấp gáp, lo lắng và phấn khích. Hôm nay là buổi tổng duyệt văn nghệ, và cũng là ngày cuối cùng để chúng tôi hoàn thiện tiết mục. Cảm giác hồi hộp pha lẫn kỳ vọng dâng lên trong lòng từng người.

Trong buổi tập, Dương Anh quay sang tôi, đôi mắt trong veo dưới hàng mi dài khẽ lay động.

"Bảo Anh, lát cho tao mượn vở toán chép nốt bài nãy chưa kịp chép."

"Ừm." Tôi lại vô thức cười.

Buổi tập kết thúc. Thùy Chi vẫn giữ nguyên phong thái "lực điền" khi gào thét chỉnh từng động tác. Chúng tôi chụm tay vào nhau, đồng thanh hô to như một lời tuyên thệ:

"10A3 xuất hiện, cả trường tắt điện!"

Ban đầu, mấy thằng con trai còn chê trẻ con, nhưng rồi không đứa nào muốn làm trái ý Thùy Chi, nhất là khi Dương Anh cũng hăng hái tham gia. Tôi hòa theo tiếng hô, lòng dâng lên cảm giác mãnh liệt khó tả.

Xong xuôi, tôi lấy vở đưa cho Dương Anh. Con bé đón lấy, khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên tia vui vẻ mà tôi tưởng đã mất từ lâu.

"Cảm ơn."

Chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng sao tôi thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Tôi quay xe về nhà, gió chiều se lạnh thổi qua, nhưng lòng tôi ấm áp lạ thường.

Về đến phòng, tôi ngã phịch xuống giường, để mặc bản thân thả lỏng sau những ngày căng thẳng. Nhưng khi vừa nhắm mắt lại, một ý nghĩ như tia chớp xẹt qua đầu tôi.

Vở toán... Trong vở có giữ bí mật của tôi

Tôi hơi sững người, mồ hôi lạnh toát ra, chân tay bủn rủn. Cảm giác hoảng loạn xộc thẳng vào từng tế bào. Cả người tôi như đóng băng.

Đệch... Dương Anh sẽ đọc được mất.

Tôi điên cuồng nghĩ cách. Nhắn tin xin lại vở ngay bây giờ ư? Không được. Như vậy chẳng khác nào tự thú. Nhưng nếu con bé đọc được... chỉ nghĩ đến thôi, tôi đã thấy đất trời sụp đổ.

Ngẫm một hồi, thôi thì đằng nào Dương Anh cũng biết hết và chính miệng tôi cũng sẽ tự nhận điều này, nên tôi thở phào, nhưng không hẳn là nhẹ nhõm đi.

Nhóm mess của đội văn nghệ vẫn hoạt động, hàng chục tin nhắn vẫn hiện lên liên tục, mười mấy cục pin năng lượng dường như dồn rất nhiều công suất vào việc nhắn tin.

[Chúng mày chuẩn bị nhanh nhé, mai dậy sớm make up.]

[Mấy thằng con trai nhanh dùm, đừng lề mề, để Chi cáu, chi cạp đầu.]

[Juan, mai không có nhiều thời gian đâu.]

Không chỉ nữ, mà cả nam cũng liên tục soạn tin.

[Mai anh em tụ tập nhà đại gia Bảo Anh đợi mấy con vịt trời make.] Thằng Tuấn Anh vội nhắn.

[Bọn mày cũng cần make đấy, tụ với tập cái đ** gì?] Thùy Chi cọc cằn đáp trả.

Tôi thề, đây là cái lớp ồn ào nhất trường, cũng là lớp máu chiến nhất trường, còn về việc tiết mục ngày mai có ra trò trống gì không thì chưa thể đoán.

[Mai, 5 giờ có mặt đèo tao lên nhà Mai Thanh, để make cho nhanh.] Dương Anh nhắn riêng cho tôi.

Tôi cũng rep lại.

[Được.]

Sau khi luyện tập lại lời bài hát tỏ tình, tôi mới yên tâm đi ngủ, thật ra lúc ngả lưng xuống giường, vẫn hơi lo lắng, nghĩ xem liệu có thành công không?

Trước ánh mắt của cả trường, tôi dám thể hiện một tiết mục tỏ tình mà đã lén lút đăng kí như vậy thật là một kì tích.

Chợp mắt một giấc, mọi thứ trôi qua nhanh như chong chóng, tôi lại dậy sớm, đúng giờ đón Dương Anh.

Lúc tới nhà Mai Thanh, mấy đứa con gái đã làm tóc, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ make, có vài đứa không đi vì tự make tại nhà.

Chỉ một mình tôi là con trai, tôi sợ bị đám con gái tô tô vẽ vẽ lên gương mặt vốn dĩ đẹp trai của mình.

"Ừm... tao nghĩ Bảo Anh không cầm make, nó có nét rồi, đủ làm mấy bạn nữ lớp khác gục ngã." Dương Anh vừa nói vừa nháy mắt với mấy đứa con gái.

Ơ kìa, cuối cùng bạn nhỏ này cũng chịu khen tôi rồi à?

Dương Anh chỉ cần make nhẹ, thoa đều chút son trong lòng môi một chút, cũng đủ xinh.

6 giờ 30 sáng, cả nhóm chúng tôi đã sẵn sàng cho dẫn nhau tới trường. Tiếng cười nói rộn ràng vang lên khắp góc sân trường. Những tà áo, sắc lụa mềm mại của vài bạn nữ vờn quanh bước chân vội vàng.

Bọn con gái bận rộn trước gương, tay chỉnh lại từng nếp yếm, từng lớp áo chườm lụa thướt tha. Con trai chúng tôi thì náo loạn như một đàn ong vỡ tổ, kéo nhau xuống nhà vệ sinh trường nhường chỗ cho nữ thay đồ, sau khi mấy đứa chúng tôi khoác lên chiếc áo dài trắng có hoa văn tinh tế. Đứa nào cũng nôn nóng, nhấp nhổm như lò xo, vừa hào hứng vừa lo lắng vì tiết mục của chúng tôi chỉ còn ít phút nữa là diễn.

Bất ngờ, thằng nhãi Tuấn Anh tuy đẹp trai (Thua tôi) nhưng đần độn, vừa đi vào nhà vệ sinh đã vỗ vai tôi, bộ dạng lười nhác như mèo con ngái ngủ.

"Hehe, Bảo Anh đẹp trai, lấy giúp bé Tún Ăn cái áo trên lớp đi mò!" Nó lè lưỡi, giọng giả gái ngọt sớt, đôi mắt láo liên, tay huơ huơ trước mặt tôi như đang diễn hài.

"Sùy, buông ra!" Tôi lắc đầu ngao ngán, hất tay nó ra rồi miễn cưỡng nhấc chân bước lên lớp.

Tôi cứ nghĩ tụi con gái đã thay đồ xong hết rồi. Dưới sân trường, cảm đám tụ lại đã xếp hàng chỉnh tề, tiếng cười nói vọng lên rõ mồn một. Vậy nên tôi chẳng mảy may nghĩ ngợi, đẩy cửa lớp một cách rất thản nhiên.

Cánh cửa gỗ kêu két một tiếng. Chỉ vừa kịp bước vào nửa bước, tôi đã đông cứng lại. Không khí trong lớp như ngừng trôi.

"Aaa! Ai đấy! Tao chưa thay đồ xong!"

Giọng nói quen thuộc vang lên trong sự hỗn loạn, đầy hốt hoảng. Tim tôi đập thịch một cái, đầu óc trống rỗng.

Ánh mắt tôi va phải một hình ảnh khiến hơi thở như nghẹn lại: một tấm lưng trắng mịn như sứ, làn da mỏng manh như phát sáng dưới ánh sáng nhạt buổi sớm. Đường cong nơi eo mềm mại, như một dải lụa ôm lấy thân hình nhỏ nhắn. Chiếc áo yếm buông hờ, chưa kịp thắt chặt. Mái tóc dài xõa nhẹ trên vai, những sợi tóc như đang đùa nghịch cùng làn da trần nơi cánh vai mảnh khảnh.

Là bóng lưng của Dương Anh. Không thể nhầm được.

Toàn thân tôi như hóa đá, mặt nóng bừng như bị thiêu cháy. Lồng ngực căng tức, nhịp tim đập loạn xạ. Một cảm giác vừa bối rối, vừa xấu hổ, lại thoáng chút bàng hoàng.

Dương Anh bước ra khỏi cửa lớp. Giây phút ấy, ánh mắt tôi vô thức dừng lại trên khuôn mặt con bé, đôi má đỏ bừng, vành tai như thoa một lớp hồng nhạt, tựa như cánh hoa phớt sương.

Tôi mở miệng, định nói câu "xin lỗi", nhưng lời nói mắc kẹt đâu đó trong cổ họng. Cả người cứng đờ, hơi thở gấp gáp, chỉ biết đứng nhìn Dương Anh lướt qua, bước chân nhanh đến mức như muốn trốn chạy.

"Đồ ngốc, Bảo Anh ạ." Tôi tự trách, thỉnh thoảng lại sờ sờ tay lên cổ, cả người tôi nóng như bừng thiêu.

_____________

Các bae ơi, tình hình là Bảo Anh nhà mình "crush" bé Dương Anh quá trời rồi! Chưa kịp thổ lộ thì hôm nay lại vô tình được "bonus" một pha nhìn thấy body mlem của ẻm!

Mặt nó đỏ như cà chua chín, vành tai nóng hừng hực như sắp bốc khói. Miệng thì định xin lỗi mà cổ họng lại nghẹn ngang kiểu: "Hệ thống lỗi rồi, không thể thực hiện thao tác!". Đứng hình mất 5 giây, Dương Anh thì lướt qua còn nhanh hơn gió thoảng.

Lúc đó Bảo Anh chỉ biết tự chửi mình:"Mình biến thái vãi đạn."

Nhưng mà... công nhận Dương Anh xinh quá cũng khổ. Crush người ta mà gặp cảnh này thì... thích x1000 lần cũng không biết giấu đi đâu cho hết! Chắc Bảo Anh mất ngủ vì sẽ ôm tim thao thức tấm lưng nõn nà ấy dài dài. Ai đó cứu lấy trai đẹp với! :')))

Mà mọi người chuẩn bị tinh thần hai nhỏ này tỏ tình nhaaaaa.

Chúc mọi người đọc chuyện zui zẻ ❤️❤️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.