Hoàng Tùng quay lưng đi, không có ý xấu nhắc tôi: "Đèo Dương Anh về giúp anh nhé."
Tôi im lặng, cổ họng như có gì chặn lại. Chắc có lí do gì đó ở đây, vừa là trách nhiệm, vừa như một lời thách thức. Tôi hiểu ý anh Tùng, nhưng bản thân lại nhát đến đáng ghét.
Tôi sợ...
Sợ rằng mình đã ngộ nhận mọi thứ, sợ cái tôi của mình quá lớn mà vô tình làm tổn thương Dương Anh. Sợ nhất là... con bé thích người khác.
Phòng hội đồng đông đủ kín người, không khí nhộn nhịp, chỉ riêng tôi bước vào như kẻ vô hình. Ánh mắt tôi tìm kiếm Dương Anh. Bất ngờ ánh mắt xinh xắn kia cũng đang nhìn tôi, nhưng đôi mắt ấy trông có vẻ buồn bực.
"Nào, tập trung! Để tao xếp đội hình." Thùy Chi, lớp phó văn thể mỹ đanh đá, vỗ tay dồn dập. Tiếng con nhỏ át cả không gian ồn ào.
Hoàng Dương bị nhéo tai vì nghịch ngợm, mấy đứa con gái thì lo chụp ảnh sống ảo. Chỉ có Dương Anh đứng một góc, bàn tay nhỏ vẫn cầm ly trà chanh lạnh ngắt. Những giọt nước lạnh buốt rơi tí tách xuống tay, thấm ướt đầu ngón tay mảnh khảnh.
Tôi chần chừ định bước tới, lấy cốc trà chanh giúp con bé, thì bất ngờ bàn tay lạnh băng Thùy Chi kéo lại:
"Đứng yên, đừng lộn xộn."
Bất đắc dĩ, tôi yên vị. Định mệnh như trêu ngươi, Dương Anh lại bị kéo đứng cạnh tôi. Ly trà chanh trong tay vẫn không buông.
"Nước ai mua vậy? Sao không nói tao mua." Tôi hỏi, giọng nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3733410/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.