Tôi cứ ngỡ mình sắp chạm tới trái tim của một cô gái đáng yêu họ Lê tên Anh cho đến khi...
Chết tiệt. Tôi chưa biết mình đã làm gì sai, vậy mà Dương Anh lại quay lưng nhanh như thế, rồi còn chủ động nhờ Hoàng Tùng đèo tới trường.
Cái màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Dương Anh với Hoàng Tùng như một nhát dao đâm thẳng chí mạng vào ngực tôi. Bức ảnh chụp đoạn chat như khiêu khích, như một lời thách thức. Không tức? Đùa à? Nói không tức thì chẳng khác nào tự lừa dối bản thân mình.
Dương Anh ngốc thật. Chắc chẳng biết tôi thích cô ấy đến phát điên đâu. Thích đến mức bỏ qua mọi trò trẻ con vụng về của cô ấy, dù có sai tôi cũng chẳng giận nổi. Cô ấy vô cớ đánh tôi? Tôi chỉ cười xòa. Cô ấy làm hỏng đồ của tôi? Tôi chẳng buồn kêu ca. Thích nhiều đến mức đôi khi tự thấy bản thân thật hèn nhát.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy người con gái mình thương trèo lên xe của Hoàng Tùng, cái cảm giác nhói buốt ấy không thể nào nuốt trôi được. Là vô tình hay cố ý, tôi không biết. Nhưng giỏi lắm, con bé đã tát thẳng vào lòng tự tôn của tôi rồi đấy, Dương Anh.
Được lắm. Đến nước này thì tôi không cam tâm nữa. Không thể để mọi chuyện đi xa hơn. Phải giành lại thôi.
Điện thoại rung lên với dòng tin nhắn của Thu Trà:
[Đến đi chúng mày, đến sớm về sớm.]
Tôi hít một hơi sâu, cố nuốt cục tức đang chẹn ngang cổ họng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3731000/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.