Tôi nheo mắt, bĩu môi, lẳng lặng nhìn Bảo Anh rồi buông một tiếng "Sì" kéo dài đầy chán ngán. Ai mà chẳng biết nó là "nam thần trường học," soái ca vạn người mê, đi đến đâu cũng gieo rắc "thính" đầy đường. Mấy cô gái khác thì có lẽ bị trúng ngay tắp lự, nhưng tôi thì miễn nhiễm. Đã quá quen với cái trò của nó, tôi chẳng buồn để tâm.
"Mày đừng khinh thường tao chứ. Tao nói thật, sẽ có ngày tao bước chân vào làm rể nhà này cho mà xem!" - Nó cười nửa miệng, tặc lưỡi tự tin như thể điều đó là hiển nhiên.
Tôi không buồn quay lại, chỉ hất hàm một cái, đáp với vẻ mặt tỉnh bơ - "Thề là nghề của mày. Lần này chắc lại là vở diễn nữa chứ gì?"
Trời bắt đầu đì đùng nổi sấm, từng tia sét xoẹt ngang bầu trời như muốn xé toạc cả không gian. Cơn mưa này chắc chắn sẽ không hề nhẹ nhàng. Tôi liếc mắt nhìn ra cửa, lòng hơi lo vì mẹ và bác cả vẫn chưa về. Còn Bảo Anh... Ừ, cái tên "rể tương lai" này, đáng lẽ phải về nhà từ lâu, nhưng vẫn đứng đây "khoe cá tính" với tôi.
"Này, trời sắp sập xuống đầu rồi, sao còn chưa chịu biến về đi? Bộ mày định trú bão luôn ở đây hả?" - Tôi nhìn nó, cố gắng giữ giọng đùa cợt, dù trong lòng bắt đầu hơi khó chịu vì sự bướng bỉnh của nó.
Nó cười toe toét, khoe mấy cái răng trắng sáng lấp lánh trong ánh chớp - "Mày lo cho tao hả? Được đấy, nhưng tao ở lại là để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3646242/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.