Tôi theo Khiêm và Tuấn Anh về nhà, trên tay ôm khư khư hộp quà xinh xắn của Dương Anh, mặc dù chỉ là ôm một hộp quà, nhưng đối với hai thằng bạn tôi có là một điều hoàn toàn bất bình thường.
"Êy, êy cớ sao mà có tận 4 hộp quà mà mày chỉ ưu tiên mỗi cái hộp quà của Dương Anh vậy, còn lại bắt tụi tao cầm?" - Khiêm vừa vít ga xe máy, vừa đuổi theo xe tôi phàn nàn.
Câu hỏi này của Khiêm khiến trong lồng ngực tôi trái tim đập nhanh lạ thường, lắp bắp đáp - "Đâu... Đâu có, tại vì quà này Dương Anh dặn về nhà mới được mở, bây giờ nó vẫn còn niêm phong chắc chắn, nên tao phải giữ cẩn thận, phải trân trọng từng món quà, mồ hôi công sức mà người tặng chuẩn bị chứ"
"Vcl, mày lừa con nít hả, thà mày đừng giải thích vòng vo bọn tao còn có ý tin, đây mày lại tỏ ra nguy hiểm, ai ngu mới tin" - Tuấn Anh đáp lại tôi chắc nịch, tôi biết không thể cãi lại nên im bặt cho rồi.
Về đến nhà cứ ngỡ người duy nhất nôn nóng mở hộp quà là tôi, ai ngờ hai thằng quỷ Gia Khiêm, Tuấn Anh còn tò mò hơn của tôi nữa.
Tôi nhìn hộp quà màu hồng có họa tiết hình chiếc nơ xinh xắn, kéo nhẹ dây ruy băng, mở chiếc hộp. Bên trong chiếc hộp không quá cầu kì, chỉ có vài ngôi sao giấy được làm thủ công, một chiếc vòng tay khá xinh và một chú gấu Loppy.
"Eo ơi, xịn xịn, vợ tặng quà cho có khác"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3599004/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.