Như thường lệ tôi sẽ dậy sớm để qua đón nhỏ Dương Anh đi học, hôm nay là một ngày đặc biệt hơn bình thường, cho nên tôi hí hửng phóng xe qua trước cổng nhà Dương Anh gọi con bé.
"Bé Dương Anh dễ huông ơi, đi học đi" - Tôi lớn giọng, có chút nhí nhảnh gọi Dương Anh, đúng hơn chỉ là đùa một chút.
Dương Anh mặt mày lo lắng chạy vội từ trong nhà ra ngoài bịt miệng tôi lại.
"Suỵt, mẹ tao hôm nay ở nhà"
"Oh" - Tôi căng thẳng nhìn vào trong nhà, thấy một người phụ nữ lao vụt ra như Flash, trên tay cầm vũ khí tối thượng của các bà mẹ, là một cây chổi.
"Đứa nào, đứa nào dám quen Dương Anh nhà tôi" - Mẹ Dương Anh quát lớn.
Tôi nuốt nước bọt, nhìn vũ khí tối tân trên tay mẹ Dương Anh, mấp máy - "À dạ mẹ vợ... quên lộn mẹ Dương Anh là cháu ạ, Bảo Anh đây ạ"
"Thật ra là cháu chỉ đùa thôi chứ..."
Tôi chưa kịp giải thích, đã bị mẹ Dương Anh ném cây chổi lao tới gần, thì thầm nhỏ vào tai - "Cháu nghe cô, cô biết cháu học cùng cái Dương Anh bốn năm cấp 2 nên mới nói, Dương Anh nó ở nhà không giống một đứa con gái tý nào, cháu quen nó chưa kịp nắm tay thì đã bị nó tẩn nhập viện đấy"
"Cô ơi, cô hiểu lầm rồi, cháu..."
"Đấy nhé, hai đứa đi học đi nha, đừng yêu đương nhăng nhít đó, học chưa giỏi đâu" - Mẹ Dương Anh lại hấp tấp chen vào lời tôi nói, dặn dò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-dai-ngan-ha-om-lay-vi-sao/3599003/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.