Cuối ngày, đầu dãy lớp tầng hai đón hoàng hôn buông bằng những tia nắng vàng cam nhạt nhoà.
Mái tóc tơ ánh lên sắc cam đỏ, hành động không thể dứt khoát nổi của cô gái phút chốc chỉ còn tiếng thở dài, cái bảng cao như vậy Mộ Di Quân xoá không được!
Xoạch!
Tư Dịch kéo cửa lớp đi vào, tay cầm một xô nước để tưới cây. Hắn nhìn cô mà buồn cười, cô gái nhỏ vẫn kiên trì kiễng chân lên muốn xoá bằng sạch.
Tư Dịch bước đến không một tiếng động, cầm chiếc khăn lau trên tay cô, giúp cô xoá bảng.
Nhìn Tư Dịch có chiều cao như vậy làm cô gái cao một mét năm có chút ghen, ước gì cô có thể lấy một chút chiều cao này. Khi ấy sẽ tiện hơn rất nhiều nhỉ?
Mộ Di Quân thấp như vậy cũng không phải do cô lùn, là tại vì cô lớn chậm hơn bạn bè chăng lứa, sau này sẽ cao thêm.
Lau bảng xong rồi mà Mộ Di Quân vẫn đứng một chỗ, ngây người ra như đang suy nghĩ cái gì đó. Thật khác khi cô ngồi nghĩ cách giải một bài toán phức tạp.
“Cô nương, nghĩ gì vậy? Cậu định đứng xem tôi dọn à?”, Tư Dịch không nề hà gì mà cốc đầu cô một cái rõ đau.
Mộ Di Quân đỡ trán, đã cao còn bắt nạt cô, thật không công bằng, “Cậu ăn gì mà cao vậy chứ? Còn bắt nạt người ta”
Nãy giờ cô đứng đó chỉ để nghĩ làm cách nào để cao hơn thôi ư? Thật ngốc mà…
“Chắc vì tôi ăn bánh bà làm?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-chua-tung-ket-thuc/2886706/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.