“Tư tổng! Phiền ngài quá…” Phó Ngục Danh cười lấy lệ, “Chỉ là quả táo con dâu tôi nhặt được” 
Một tiếng ‘ngài’ với Tư Dịch không hẳn là quá đáng. 
Một người mang đầu óc kinh doanh tài giỏi như Tư Dịch, không chỉ một mình Phó Ngục Danh tôn trọng, nể phục gọi hắn một tiếng ngài! Từ thị không có tiếng trong nước bởi trụ sở chính bên nước ngoài, nó phát triển lớn mạnh không kém gì Phó thị, thậm trí sau này còn hơn. 
Bữa cơm có mặt Tư Dịch bởi chuyến thăm đặc biệt của hắn. 
Đúng như câu nói: “Nơi nào cũng là nhà”, hắn là một điển hình minh hoạ! 
“Di Quân, con đến một mình hả?”, Oản Hương phúc hậu cười hỏi. 
“Vâng. Thừa Trạch anh ấy…” Mộ Di Quân cảm giác bị hắn liếc nhìn, cô nuốt nước bọt, cố tỏ ra bình thường: “Anh ấy có việc ở công ty chắc đến muộn một chút ạ” 
“Nó có việc thì ăn sau, đến giờ cơm rồi, con cũng vào luôn đi” 
Phó Ngục Danh sánh bước cùng Tư Dịch. 
“Dạ!”, Mộ Di Quân đưa túi quà cho giúp việc, theo sau cùng Oản Hương. 
Ngồi gần, Oản Hương lại phát hiện ra vết hôn trên cổ Mộ Di Quân thấp thoáng sau chiếc khăn lụa. 
Oản Hương ghé vào tai Mộ Di Quân không biết nói gì mà cô sặc cả nước. 
Bà cười, lấy giấy ăn đưa cô, nghĩ hai đứa đã sớm thế này, chẳng mấy chốc ông bà lại có cháu bồng! 
“Bà lại chọc nó cái gì, thật là!”, Phó Thừa Trạch góp vui. 
“Thì không phải cái hôm qua ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-chua-tung-ket-thuc/2886690/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.