Phó Thừa Trạch sức lực đã giảm đi không ít, khi nãy còn bị đụng, đau ít nhiều gì cũng là đau. Anh như một ngọn cỏ yếu mềm, Tư Dịch không tốn sức đạp ngã xuống. 
“Không…đừng!”, Mộ Di Quân ráo riết siết vạt áo hắn cầu xin sự buông tha. 
“Tôi không đánh nữa”, Tư Dịch luồn tay vào túi áo cô, lấy ra chìa khóa xe, “Nhưng mà chúng ta cùng rời khỏi đây?” Tư Dịch kéo cô đi, tiếng “bíp, bíp” dễ dàng nhận ra chiếc xe màu trắng. 
Hắn không để cô do dự, đẩy cô vào chỗ ghế lái phụ còn hắn lái xe đi một mạch. 
Mộ Di Quân khổ tâm ngoảnh nhìn Phó Thừa Trạch còn ngồi đấy, điên cuồng trút giận qua từng cái đấm xuống đất. 
Tư Dịch bật chế độ lái tự động, kéo Mộ Di Quân lên đùi. 
Người cô nhìn chỉ có thể là hắn! 
Tư Dịch im lặng, cúi xuống hôn cô, nụ hôn ướt át, thi thoảng lại vang lên tiếng “chậc chậc” bọt nước. 
Hắn tham lam cởi chiếc khăn lụa trên cổ cô, lưu thêm vài vết hôn mới. 
“Cái này che không hết, đừng che” 
Nước mắt Mộ Di Quân lã chã rơi, cô còn phải nghe hắn làm mấy chuyện vô liêm sỉ ư? Cô ghét những nụ hôn ấy, thật bẩn! 
Tư Dịch hôn lên gò má cô, gạt hết nước mắt cho cô, “Chưa ly hôn?”, giọng điệu hắn không phải hỏi mà là đưa mệnh lệnh. 
Hắn ta bỉ ổi trong thân phận người đến sau lại tự trao cho bản thân cái quyền vô lý đến tức cười: Đã phá hoại hạnh phúc của người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-chua-tung-ket-thuc/2886688/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.