Cô bé năm tuổi, đôi mắt to tròn long lanh, miệng chúm chím hát vang, giọng non nớt lại thanh vang nghe thật dễ thương. Cô lon ton chạy vào phòng ba mẹ, cô muốn khoe bức tranh vừa vẽ ở lớp.
Cô mở cửa đi vào, ba mẹ và chị nằm nhắm mắt với tư thế duỗi thẳng trên sàn nhà, miệng có bọt trắng như vừa mới đây thôi.
Mộ Di Quân nhìn bọt trắng lại nhớ cái ngày ba người thổi bóng bay ở khu vườn sau nhà, cô thì tung tăng bay nhảy xung quanh.
Cô cứ nghĩ là thổi bóng bay nên cười khoái chí đến chỗ ba người nằm.
“Ba mẹ ơi! Chị hai ơi! Con muốn xem bóng bay, mọi người mau thổi ra đi”, Mộ Di Quân lay người họ nhưng chỉ thấy bất động.
Cô bé bắt đầu oà khóc, sờ lên mũi ba người chẳng ai thở nữa rồi, người họ bắt đầu cứng đờ lại, da thịt đến mấy cũng không thể mềm mại.
Hôm trước cô ngồi xem phim kiếm hiệp với ba mẹ, đến cái đoạn nghi ngờ sống chết, người trong phim toàn làm như vậy, cô ngây thơ hỏi ba mẹ rồi họ nói không thấy hơi thở phả ra là chết, cô nhớ như vậy.
Nghe tiếng Mộ Di Quân khóc, người giúp việc chạy tới, sửng sốt cảnh tượng trước mắt. Nhanh dần khung cảnh trở lên hỗn loạn, xán ba người lần lượt chuyển đi, phóng viên ồ ạt đến bao quanh cô bé hỏi mấy điều về Mộ thị về nguyên do tự tử,…
Loài người là sinh vật đáng sợ nhất!
Làm sao có thể hỏi mấy điều đó với đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-chua-tung-ket-thuc/2886678/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.