Mộ Di Quân bật dậy, nhìn người bên cạnh mà cô nghĩ thành gối ôm. 
“Khoan đã…Tư Dịch?”, cô mơ hồ gọi tên. 
“Ừ?”, Tư Dịch lười nhác nằm chống cằm nhìn cô gái đang hoang mang. 
“Tôi nhớ hôm qua tôi phát bệnh…”, Mộ Di Quân bối rối vò tóc cố nhớ lại chuyện gì. 
Tư Dịch vẫn kiên nhẫn lắng nghe, lẳng lặng đến chỗ công tắc bật đèn. 
“Không lẽ tôi ngủ đến giờ?” 
“Ừ” 
“Nhưng mà sao lại thành ngủ với cậu?” 
“Ừ” 
“…” 
Ừ? Là mang nghĩa gì? Con người này mới ngủ dậy là bị lười nói hả? 
Tư Dịch tiến tới cốc đầu cô một cái, “Tối qua tôi mua mấy đồ cá nhân cho cậu rồi, quần áo có thể mặc của tôi nếu cậu muốn tắm” 
Mộ Di Quân ném tay hắn trên đầu cô xuống, mắng: “Nhưng mà cậu chưa nói tôi lý do kia?” 
“Phòng của tôi, tôi ngủ, cậu là khách đừng than!”, hắn buồn tay lại xoa đâu cô mấy cái xù cả tóc. 
Tư Dịch đưa ra câu trả lời chẳng rõ ràng làm cô chẳng muốn hỏi nữa. 
Hỏi cũng như không! 
Bà vẫn chưa dậy nên hai người vệ sinh cá nhân trong im lặng. 
Hôm qua Mộ Di Quân còn chưa tắm nên muốn tắm rửa một chút, cô mặc lại đồ thể thao của Tư Dịch hồi cấp hai. 
Áo có số 12 đằng trước và tên anh đằng sau, khoác thêm áo khoác trường bên ngoài nữa là đủ ấm. 
Mộ Di Quân giơ vạt áo thắc mắc hỏi: “Số 12 này gì vậy?” 
Tư Dịch dắt chiếc xe đạp ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-chua-tung-ket-thuc/2886674/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.