Cô hiểu câu này có nghĩa là gì, hắn cho cô một cơ hội không thì đừng mong bước ra khỏi đây! 
Mộ Di Quân giật nảy mình, vội vã chạy ra ngoài. 
Chiếc giường lớn đập vào mắt cô, mảng nhớt nhớt màu trắng đụng dải khắp ga giường cùng cái mùi tanh tanh bay nồng khắp căn phòng. 
Mộ Di Quân sợ sệt, vội vàng cầm chìa khoá xe chạy ra khỏi dinh thự. 
Chắc vì còn hốt hoảng nên lúc ngoặt xe lên đường quốc lộ cô bị chiếc xe kia đi ngang đâm trúng. 
Người phụ nữ kia trang điểm rất đậm, mặc váy đỏ, đeo kính râm màu đen. 
Giọng nói chanh chua thất thanh: “Muốn chết rồi à?”, cô ta đẩy mông đi tới. 
Mộ Di Quân có lòng xuống hẳn xe xin lỗi cho đoàng hoàng. 
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ bồi thường!” 
Cô nhìn chiếc xe đỏ bị va lệch cả biển hiệu, lần này cô sai thật rồi. 
“Ô! Lớp trưởng này! Chào”, người phụ nữ gạt kính xuống mũi, tay vẫy vẫy chào hỏi. 
Đúng là trái đất tròn! 
Du Kiều! Người luôn miệng nói mấy lời đàn áp cô! 
“Cô làm gì mà lâu thế?”, tiếng người đàn ông mỗi lúc một gần, anh ta xuống xe trong cơn buồn ngủ. 
Là Phó Thừa Trạch? 
Du Kiều khẽ nhếch miệng, chạy tới ôm Phó Thừa Trạch nhõng nhẽo: “Anh ơi, em bị người ta đụng xe mất rồi!” 
“Mấy cái xe có đáng gì?”, Phó Thừa Trạch cau có tỏ vẻ không bằng lòng, chuyện này với anh chẳng to tát gì, đụng xe chứ đâu phải đụng người? 
“Em có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-chua-tung-ket-thuc/2886668/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.