Tất nhiên hắn biết cô không có ý này nhưng lại dùng cách này để cô không từ chối được. 
“Mà có thiếu, tôi vẫn mua sữa cho em!”, Tư Dịch bổ sung thêm. 
Tự dưng hắn nhắc chuyện hồi xưa là có ý cả! 
Hắn cong môi nói: “Ngoài kem ra hình như em còn chưa mời lại tôi một bữa tử tế nào?” 
Giờ phải kể ra thì sữa với bánh hắn tặng cô không ít, nếu phải cộng vào chắc đủ vài bữa ăn, lúc nãy còn trả cho cô cốc cà phê… 
Theo lý mà nói, có qua có lại! Đó là phép lịch sự tối thiểu! 
“Vậy tối nay! Gần trường cũ, tôi đọc trên mạng ở đấy có quán ăn mới mở…”, Mộ Di Quân giơ đồng hồ trên cổ tay, tính giờ: “Đến đó phải mất một tiếng, 6 giờ xuất phát, 7 giờ hẹn nhau ở đấy!” 
Vốn dĩ không cần đi xa như vậy, ở đây đâu thiếu nhà hàng cao cấp? Chỉ là vô tình đọc qua trên mạng, muốn đi lại không có lý do, đường đi cũng hơi xa nữa nên ý nghĩ muốn đến thăm trường một chút cũng hơi khó. Bây giờ không phải vừa hay đúng lúc sao? 
“Được, tôi sẽ đến đón em!” 
Không biết quỷ sui ma khiến thế nào mà cô lại nói ra mấy lời này, cô với hắn thân thiết vậy sao? 
“Không cần, tôi chỉ đơn giản có qua có lại, không ai mang nợ ai. Thật sự không cần phiền phức như vậy!” 
“Được thôi, tuỳ em” 
Không ngờ có lúc Tư Dịch lại chịu nhượng bộ như vậy, hắn với cô mà nói thì là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-chua-tung-ket-thuc/2886667/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.