Chương trước
Chương sau
Bị khung cảnh hào nhoáng trước mắt làm đám người sững sờ, đừng chê họ là người có tiền nhưng lại có loại thái độ này, chủ yếu là vì trung tâm hội nghị Hải Thành là một nơi không phải ai cũng có thể vào, phải biết Lăng Tuấn Kiệt dùng mối quan hệ mới thuê được một phòng bao ở đây, không ngờ Cố Dư mà bọn họ luôn khinh thường lại có thể chi ra một phòng VIP, rốt cuộc ai hơn ai đây?
“ Trời ạ, thật sự là tên Cố Dư kia à, không phải là có nhầm lẫn gì chứ?”
“ Tôi không tin được đây này.”
“ Không phải bảo cậu ta chỉ là phục vụ của quán bar nào ư, sao có thể…”
“ ÔI mẹ ơi, lớn thế này lần đầu tiên được chứng kiến phòng VIP của Hải Thành…”
“ Mau chụp hình lát đăng lên vòng bạn bè cho bọn họ lác mắt.”
“ Nhưng mà tôi không nghĩ là Cố Dư luôn á.”
“….”
Vô số lời bàn tán xung quanh truyền đến tai Cố Dư, hắn vẫn chỉ mỉm cười rất tự nhiên ăn uống, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh đánh giá lại giống như tìm tòi ai đó, ngay cả Triệu Vĩ bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi.
“ Cố Dư, cậu phát tài rồi à? Lại dám chi tiền thuê phòng VIP ở đây?”
Cố Dư bĩu môi ra dáng người không quan tâm tiền bạc nói: “ Chút lòng thành ấy mà.”
Trong lòng lại không ngừng mắng thầm, ai có đặt thì làm ơn thanh toán luôn nhé, đừng đợi lát ra chặn đường bắt hắn thanh toán, hắn còn định dẫn cô nhóc tới đây ăn, không có hứng thú bỏ tiền cho đám người cặn bã này đâu!
“ Ha, cậu được ai bao rồi à? Coi bộ cô ta cũng rất chịu chi cho cậu.” Lăng Tuấn Kiệt đi từ xa tiến tới, vẫn không ngừng mỉa mai công kích, hắn không tin Cố Dư thật sự bỏ tiền ra thuê, mấy ngày trước hắn đã tra rất kĩ đời tư của cậu ta, không thể nào nhầm được!
Cố Dư gãi gãi gò má của mình, cười hờ hờ hai tiếng rồi xấu xa nhướn mày nói: “Vậy không phải càng chứng tỏ tôi có sức hút hơn cậu à? Đến người vì mình bỏ tiền mà còn không có, đúng là thảm hại.”
“….” Triệu Vĩ và mọi người đều đồng thời lâm vào trầm mặc, được người khác bao nuôi mà sao cậu lại có thái độ tự hào như thế là sao? Bản lĩnh đàn ông đâu? Lòng tự cao ngày xưa của cậu đâu mất rồi hả?? Qua bao nhiêu năm sao bỗng dưng lại thay đổi lớn như vậy hả??????
Lăng Tuấn Kiệt cười lạnh, âm trầm nhìn người mà mình vẫn luôn ghim trong lòng: “Bám váy đàn bà cậu cũng có thể lên mặt được vậy cơ đấy, tôi đúng là khâm phục.”
Ai ngờ Cố Dư lại kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “ Hả? Làm sao cậu lại xác định người đó là phụ nữ?”
Triệu Vĩ nhịn không được lên tiếng: “ Đừng nói là cậu quen …….đàn ông nha?”
Mấy chục con mắt đều chuyển hướng nhìn Cố Dư chằm chằm, bao gồm cả Lăng Tuấn Kiệt, không lẽ bị sang chấn tấm lý nên hắn chuyển sang quen đồng giới?? Rất có khả năng này.
Nhưng ngoài dự đoán Cố Dư lại cười lưu manh đáp: “ Không có, người ta đúng là phụ nữ.”
Lăng Tuấn Kiệt: “….” Vậy mắc cái giống gì cậu lại cố tình hỏi vặn lại tôi hả? Đồ điên!
Mọi người: “….” Ngày xưa đã đáng ghét, bây giờ còn đáng ghét hơn gấp mấy trăm lần!
Thấy Cố Dư không bị bẽ mặt như dự kiến, đã vậy còn làm bọn họ lóe mắt, mọi người lập tức chuyển sang nói chuyện với nhau, khoe khoang sự nghiệp, bạn trai, con cái, đủ loại để lôi ra so sánh, họp lớp, gọi tình cảm thì là thế, gọi một cách mỉa mai chân thật thì chính là một cái cân để so sánh mọi thứ, ai hơn ai, ai thua ai, bọn họ chính là muốn thể hiện bản thân mình đứng trên đỉnh vinh quang.
Cố Dư nhìn một lượt hết tất cả rồi rũ mắt xuống che đi tia cảm xúc nơi đáy mắt, hắn chậm rãi thưởng thức ly rượu sóng sánh trong tay, bạc môi mỏng hơi mím lại chúng tỏ tâm trạng của hắn đang thay đổi.
Triệu Vĩ đi bên cạnh bỗng dưng nói: “A, mấy tuần trước tôi còn vô tình gặp cô ấy ở gần trường học Thanh Hoa, mới biết được bây giờ đang làm giáo viên nơi đó, sao hôm nay đi cậu lại không đi chung với cô ấy vậy?”
Năm đó chuyện của Cố Dư và Uông Hiểu Phù cơ bản là ai cũng biết hai người họ yêu nhau, nhưng sau này Uông Hiểu Phù bỏ đi ra nước ngoài thì Cố Dư cũng nghỉ học ngay lúc đó, cho nên chuyện hai người chia tay vẫn không ai biết.
Cố Dư sắc mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh trở nên bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt cười nói: “ Chúng tôi không liên lạc nhau gần chục năm rồi.”
Triệu Vĩ sửng sốt, không phải tình cảm cả hai vốn luôn tốt à, hồi đó đám người này rất ghét Cố Dư nhưng vẫn rất ghen tị và hâm mộ vì có bạn gái vừa đẹp vừa giỏi, cậu còn tưởng hai người đã cưới nhau rồi đấy, không ngờ cả hai đã chia tay lâu như vậy rồi.
Không biết Lăng Tuấn Kiệt từ đâu xuất hiện, nghe được như vậy liền đổ dầu vào lửa: “Tôi đã bảo mà, làm gì có cô gái nào lại chịu theo một đứa có cha đi tù như cậu, dù có thì cha mẹ người ta cũng chưa chắc đồng ý! Hiểu Phù năm đó đúng là sáng mắt ra nên mới chia tay cậu, ha ha ha.”
Triệu Vĩ nhịn không được cau mày: “ Tuấn Kiệt, cậu đừng có quá đáng!”
Lăng Tuấn Kiệt càng cảm thấy bản thân nắm được điểm yếu của Cố Dư, tiếp tục chế nhạo: “ Tôi quá đáng? Vậy cậu hỏi Cố Dư xem tại sao cô ta chia tay? Xì.”
Cố Dư ánh mắt thoáng lia qua, ánh mắt sắc lạnh như ghim người đối diện chặt cứng, môi khẽ cong, giọng nói vừa nhẹ vừa phiêu đãng nhưng lại làm người khác không nhịn được rùng mình: “ Chuyện của tôi chắc không cần phải báo cáo chi tiết cho cậu chứ? Lớp trưởng?”
Xem đi, đây mới là cái giọng năm đó đánh bọn họ ra bã, chính là nó!
Hai chữ lớp trưởng rơi vào tai Lăng Tuấn Kiệt vừa mỉa mai vừa nhục nhã, làm hắn giận đến tím mặt, gằn giọng: “ Để tôi xem cậu có thể hống hách được bao lâu, người ta bao nuôi cậu được thì cũng có thể vứt bỏ cậu được!!!”
“ Ê này, cái miệng của anh hơi bị thối rồi đấy, anh ăn phân uống nước tiểu hay sao mà cứ mở mồm ra lại bốc mùi như vậy chứ?”
Một giọng nói vừa lảnh lót vừa êm tai vang cả căn phòng, theo đó bóng dáng mảnh khảnh non nớt của cô gái bước vào, đi tới đứng cạnh Cố Dư, gương mặt trái xoan bầu bỉnh không son phấn nhưng vẫn toát lên khí chất ngời ngợi, bờ môi đỏ mọng thoạt nhìn thì đẹp nhưng lời nói ra có chút…..khiếm nhã á? Trong chốc lát làm hình tượng đáng yêu của cô trong mắt mọi người nháy mắt sụp đổ.
Ngôn Cách mà quan tâm đến hình tượng thì đã chẳng có cô phá cách của ngày hôm nay rồi, bỏ qua ánh nhìn mọi người cô tiếp túc nở nụ cười vô cùng hoàn mỹ, giọng nói đều đều: “ Ủa chú Cố, không phải chú nói bạn chú đều là người à, bỗng dưng lại xuất hiện đâu ra một con mặt người dạ thú lẫn trong này thế?”
Cố Dư từ lúc Ngôn Cách xuất hiện ánh mắt đã chẳng thể nào di chuyển, chỉ nhìn cô nhóc chầm chậm tiến tới mình, rồi nói cái gì đó, nghe không vô nhưng hắn biết cô nhóc đang ra sức trút giận cho mình, trái tim hắn lúc này bỗng dưng vô cớ trở nên mềm nhũn, giống như…. Giống như có hàng vạn bông lau đang nhẹ nhàng cọ cọ vào đáy lòng, có chút ngứa ngứa tê dại.
Nhìn cô gái xinh đến đến thế này ai ai cũng không khỏi cảm thấy kinh diễm một trận, thấy gái đẹp đã nhiều, nhưng không phải ai cũng như ai, cô gái này có một sức hút rất lạ, mặc dù ăn mặc rất chỉnh tề nhẹ nhàng nhưng vẫn không chặn được khí chất ngông nghênh, phá bỏ mọi giới hạn của cô, càng nhìn càng thấy cuốn mắt hơn, thật sự là không rời mắt được.
Lăng Tuấn Kiệt cũng bị kinh ngạc không hề nhẹ, như bao người nhìn cô gái trước mắt chằm chằm không trả lời, mặc kệ luôn cô đang mắng mình.
Ngôn Cách lúc này bị bỏ lơ: “….” Ủa, sao cả đám như trúng bùa vậy? Có nghe bản tiểu thư đang nói gì không hả? mau mau phản bác lại để cô còn dập nữa chứ!!!
Cố Dư lúc này mới cảm nhận được, trong lòng có chút không cam lòng, hắn ho một tiếng rồi khoác vai cô nói nhỏ: “ Sao em lại tới đây?”
“ Không tới để chú bị ăn hiếp à!” Ngôn Cách dẩu môi hung hăng liếc hắn một cái, bản tiểu thư mà không tới có khi anh bị người ta nhai cả đầu rồi đấy!
Cố Dư nghe vậy lập tức dở khóc dở cười, biết ngay mà, thể nào cô nhóc cũng sợ hắn bị bắt nạt, nhưng dễ dàng vậy à? Làm gì có ai mà bắt nạt được Cố Dư này đâu!
“ Phòng này là em đặt à?” Bỗng dưng nghĩ tới chuyện gì Cố Dư ghé vào tai cô thì thầm hỏi.
Ngôn Cách lại lườm hắn một cái như thể nhìn tên ngốc: “ Bằng không chú tưởng từ trên trời rơi xuống cho chú à? Được rồi lát ra ngoài rồi nói!”
Nhin hai người trai gái mập mờ to nhỏ không ít người đã đoán ra được quan hệ của hai người, không phải bảo bị bao nuôi à? Nhưng cô gái này cũng có chút quá nhỏ đi, nhìn kiểu gì cũng giống như chưa học xong hết á! Làm thế quái nào mà bao nuôi chi tiền cho Cố Dư được hả? Nghĩ đã thấy vô lý rồi chứ huống gì là nói ra!
Lăng Tuấn Kiệt lấy lại tinh thần, nhớ lại lời lẽ của cô gái này lập tức cảm thấy mình bị sỉ nhục, nhưng vẫn rất phong độ cười nhã nhặn nói: “ Cô bé này, đừng để bị lừa nếu không sau này sẽ khóc ròng đấy!”
Ngôn Cách cũng rất tự nhiên cười lại hỏi: “ Ồ? Vậy à?”
Lăng Tuấn Kiệt thấy cô có vẻ để ý liền nói tiếp: “ Em có biết cha của cậu ta đã từng giết người đi tù không? Ngoài ra còn có …..”
Không chờ hắn nói hết Ngôn Cách đã cắt ngang, giọng cô có chút âm u: “ Ngưng, giết người đi tù thì làm sao? Là bố của chú ấy giết có liên quan gì à? Với lại chuyện gia đình người ta làm gì mà anh lắm chuyện như vậy, ngại mặc quần nên muốn mua váy mặc à? Có cần tôi tặng một cái không? Còn nữa! Bé bé cái CM anh!! Tôi đây nhỏ tuổi nhưng không phải để mấy người muốn gọi gì thì gọi!!”
Một tràng vừa thô kèm theo chút tục của cô làm mọi người cùng nhau thảng thốt, cô gái này bề ngoài vừa xinh đẹp vừa đáng yêu thế này sao lại nói chuyện đầy gai thế kia! Khẳng định là bị tên Cố Dư kia tẩy não dạy hư rồi!!!!
Cố Dư: “…..” Làm ơn đi, tôi mới là nạn nhân đấy có được không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.