Cố Dư đang pha chế cho khách, bỗng từ sau lưng mọt bàn tay luồn tới muốn ôm eo, ngay lập tức hắn nắm lây bàn tay người nọ quay phắt lại, vẻ mặt lạnh lùng như muốn nổi giận, chẳng qua vừa thấy người trước mắt, cơn giận xì như quả bong bóng, vẻ mặt bất ngờ hỏi: “Sao em lại đến được?”
Mấy ngày qua cô nhóc cứ than vãn Ngôn Trì cưỡng ép ở trong nhà, canh chừng kỹ ra sao, thế nào mà hôm nay lại được ra ngoài, đã vậy còn tới tìm hắn? Theo hắn thấy cậu nhóc kia không phải dạng người dễ dàng buông tha đâu.
Ngôn Cách bị nắm tay cũng không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ dương dương tự đắc, giọng có chút kiêu ngạo: “Anh nghĩ em là ai nha, ba cái chuyện chạy trốn đối với em chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Lâu rồi mới thấy lại vẻ lém lỉnh của cô, Cố Dư không kiềm chế được cong môi cười, nhưng vẫn rất tỉnh táo biết đang ở chỗ nào, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, khó có lần ôn nhu nói: “Được rồi, em là giỏi nhất, có muốn uống gì không?”
Tô Man Tử vừa vào tới bắt gặp cảnh trai gái nhìn nhau âu yếm, không kịp ngăn cản bị nhét cho đống cơm chó chất lượng, cô trợn mắt khinh thường một cái, tìm mọt chỗ ngồi vào, giọng uể oải: “ Hai người có thể nào tách ra được không hả, ở đây còn có khách đó!!”
Trong quầy còn có hai cặp đôi khác, Ngôn Cách mặt dày, Cố Dư cũng chả kém, hai người cứ như vậy chẳng biết ngại ngùng mà thân thiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhu-anh-tuy-hinh/907509/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.